Khâm Minh không có hỏi chuyện vừa nãy mà đưa tập hồ sơ trên tay ra, không dài dòng lòng vòng bảo: "Hôm nay tôi có việc phải về sớm, dự án này bên trên sẽ cử một người xuống cùng cô làm cho xong. Tất cả tài liệu tôi bàn giao hết lại cho cô, nếu có gì cần cô có thể gọi cho tôi."
"Được rồi, tôi đi trước."
Nói xong anh không đợi Tô Nhã Hinh hỏi gì đã quay đầu đi.
"Anh Minh, đợi đã!"
Tô Nhã Hinh thấy anh đi lại vẫn đuổi theo.
Người một phòng thấy Tô Nhã Hinh đuổi theo Khâm Minh ra ngoài, ai nấy hai mặt nhìn nhau, có ghen ghét bực tức, cũng có tiếc hận thở dài nhưng không có ai lên tiếng sân si với nhau nữa.
Bên ngoài phòng ban, Khâm Minh và Tô Nhã Hinh đứng bên cạnh cửa sổ.
Tô Nhã Hinh nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn anh Minh đã giải vây cho em."
"Em biết, anh chỉ là thuận đường, không phải cố ý. Nhưng anh có thể xem như không thấy, đợi khi khác lại tới. Tuy rằng lần này anh không có nói gì nhưng thiết nghĩ bọn họ sẽ không làm khó dễ em nữa."
Cô đã nói vậy Khâm Minh cũng im lặng, không muốn đính chính. Anh chỉ bảo: "Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây."
"Anh rất vội à? Dự án này anh đã rất chăm chỉ hoàn thành."
Tô Nhã Hinh khéo léo gợi chuyện.
"Không có gì, công việc này chỉ là thử xem năng lực của tôi có thể làm được tới đâu thôi, không phải muốn giành công lao thành tựu gì."
Khâm Minh không bảo bản thân vội cái gì, chỉ nói như vậy rồi quay đi.
Lần này Tô Nhã Hinh không giữ anh, nhưng lại đứng đó nhìn đến khi anh đi khuất, bên trong đáy mắt không rõ là cảm xúc gì. (5)
Lúc Khâm Minh về đến nhà Trịnh Nhạc Nhiên đang ở trong phòng sách.
Cô thấy anh thì rất ngạc nhiên, quên cả phản ứng.
"Em khỏe chưa?"
Khâm Minh ngồi xuống bên cạnh cô, việc đầu tiên là sờ trán cô xem thử, cảm giác nhiệt độ dưới tay không nóng mới nhẹ thở ra. Thấy cô mãi không có phản ứng, anh trêu ghẹo: "Sao vậy? Rất giật mình sao?"
"Anh... Sao lại về giờ này?"
Lúc này thật ra còn sớm hơn cả giờ tan ca bình thường nữa, không trách Trịnh Nhạc Nhiên giật mình.
Khâm Minh tiện tay rút cà vạt ra, để nó tùy ý treo trên cổ, cả người tản ra một cỗ hương vị nam tính tùy tiện lại đầy mị lực. Trong lúc cô không kịp phản ứng anh đã đem cả người cô lẫn sách ôm lên trên đùi, ôm cô, gác cằm lên vai cô thủ thỉ: "'Em bị bệnh, anh không yên tâm nên về sớm."
"Không phải hôm qua anh còn rất bận sao?
Trịnh Nhạc Nhiên khẽ nói: "Thật ra anh không cần lo lắng như vậy. Em thấy anh nổ lực để làm quen với công việc như vậy là biết anh rất muốn làm thật tốt, em không muốn làm lỡ thời gian của anh."
"Em nói gì vậy. Em là vợ anh, đương nhiên phải lo cho em trước rồi."
Khâm Minh làm bộ ký đầu cô, rồi lại dịu giọng nói: "Nếu em không muốn anh lo lắng thì đừng để bị bệnh. Vốn dĩ anh còn định đề nghị em làm gì đó nếu em cảm thấy ở nhà một mình quá chán, giờ xem ra anh cũng không nỡ để
em ra ngoài bôn ba."
Trịnh Nhạc Nhiên rũ mắt, một đỗi mới nói: "Em cũng không muốn đi ra ngoài."
"'Cũng không cần em làm gì, anh vẫn có thể nuôi em."
Khâm Minh đương nhiên không có ý kiến. Anh thấy cô đang xem sách dành cho người mù của anh thì hỏi: "Sao em lại đọc nó?"
Trịnh Nhạc Nhiên lúc này lại có tinh thần, hơi cười nói: "Anh biết không, trước đây em học sư phạm, có từng tiếp xúc qua thứ ngôn ngữ dành cho người khuyết tật. Em rất hứng thú nhưng lại không có cơ hội đào sâu."
Sách dành cho người mù thật ra không đơn giản là sách chữ nổi bình thường mà có một vài con chữ tối giản, hòng để người mù dễ nhận biết hơn. Nó thuộc về một hệ thống chữ cái khác mà người bình thường chưa chắc hiếu được, tựa như ngôn ngữ cho người câm điếc.
Cho nên Trịnh Nhạc Nhiên cầm sách của anh cũng chưa chắc đọc được.
"Em muốn nghiêng cứu cách đọc sách này, tuy rằng không có cơ hội dạy người khác nhưng bổ sung thêm kiến thức cũng tốt."
"Thích vậy à?"
Khâm Minh chọc chọc khóe môi cô, cũng cười.
"Um."
Trịnh Nhạc Nhiên không chút che giấu, lúc đáp lại âm cuối còn hơi cong lên, thể hiện tâm tình của cô.
"Vậy thì học thôi, nếu có em có gì không rõ cứ hỏi anh."
"Được'"
Sau đó hai người chỉ đơn thuần là ngồi ôm nhau, cùng nhau đọc sách thôi nhưng họ đều rất thỏa mãn, nội tâm cũng được thư giản sau bao mệt nhọc.
Buổi tối Khâm Minh đổi ý, muốn dẫn Trịnh Nhạc Nhiên ra ngoài ăn tối, sau đó đi dọn phố, shopping.
Khâm Minh đưa cô vợ đi sắm thêm quần áo.
Lựa lựa một hồi lại ra một đống.
"Những mẫu anh chị chọn đều là mẫu mới mùa này, rất đáng thử ạ. Để tôi dẫn chị nhà đến phòng thay đồ nha."
"Sau đó chị có thể để anh nhà xem thử, thích mới lấy."
Nhân viên đã nhiệt tình đến vậy rồi, Trịnh Nhạc Nhiên thôi không rối rắm nữa mà theo nhân viên vào khu thay đồ.
Khu thay đồ này rất rộng, bên trong có rất nhiều ngăn phục vụ được cho nhiều người cùng lúc. Bên ngoài lại có một phòng có lấp gương dài có thể xem toàn thân và chỗ ngồi cho người thân đi cùng, rất chu đáo.
Khâm Minh không có đến khu chờ ở bên ngoài lượn thêm xem còn có thứ gì đẹp không.
Thời điểm đó trong phòng thay đồ, Trịnh Nhạc Nhiên đụng phải Tô Nhã Hinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]