Buổi tối Trịnh Nhạc Nhiên hơi sốt nhẹ nhưng cô không để trong lòng. Hôm nay Khâm Minh vẫn về trễ, cô tiễn bác
Lưu đi rồi ăn đại chút gì đó rồi trở lên phòng nằm, cũng không định uống thuốc.
Trước đây cũng vậy, mỗi khi bị bệnh cô thường dùng cách rút mình trong phòng ngủ, không nói cho ai biết, vì cô biết họ cũng chỉ quan tâm có lệ, rồi cuối cùng cũng chỉ mình cô tự chăm sóc mình. Thật ra cô chỉ cần ngủ một giấc là được rồi.
Kết quả cô ngủ quên luôn, khi Khâm Minh trở về không thấy cô vợ ra đón như mọi ngày thì hơi sững lại.
"Nhạc Nhiên?"
Anh gọi một tiếng, căn nhà vẫn im lìm. Tự nhiên thấy trong lòng hụt hẫng dễ sợ.
Khâm Minh biết bác Lưu giờ này nhất định không còn ở đây, anh không nghĩ nhiều mà đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ.
Trong phòng để đèn ngủ hơi mờ, Khâm Minh nhìn thấy trên giường có người nằm thì bước lại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt có phần uể oải khác thường, ngủ mê man của Trịnh Nhạc Nhiên, anh giật mình ngồi xuống mép giường: "Nhạc Nhiên!"
Gọi hai lần cô vợ mới mơ màng mở mắt ra, Khâm Minh có dự cảm trong lòng, đưa tay sờ lên trán cô.
Mặt mày anh hơi giãn ra khi cảm giác đến nhiệt độ dưới tay không nóng như anh nghĩ.
"Khâm Minh, anh về rồi à."
Trịnh Nhạc Nhiên thều thào hỏi, giọng cũng không khác thường, chỉ là không có sức lắm.
Khâm Minh hôn lên trán cô một cái, nhẹ giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3740269/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.