🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi tối Trịnh Nhạc Nhiên hơi sốt nhẹ nhưng cô không để trong lòng. Hôm nay Khâm Minh vẫn về trễ, cô tiễn bác

Lưu đi rồi ăn đại chút gì đó rồi trở lên phòng nằm, cũng không định uống thuốc.

Trước đây cũng vậy, mỗi khi bị bệnh cô thường dùng cách rút mình trong phòng ngủ, không nói cho ai biết, vì cô biết họ cũng chỉ quan tâm có lệ, rồi cuối cùng cũng chỉ mình cô tự chăm sóc mình. Thật ra cô chỉ cần ngủ một giấc là được rồi.

Kết quả cô ngủ quên luôn, khi Khâm Minh trở về không thấy cô vợ ra đón như mọi ngày thì hơi sững lại.

"Nhạc Nhiên?"

Anh gọi một tiếng, căn nhà vẫn im lìm. Tự nhiên thấy trong lòng hụt hẫng dễ sợ.

Khâm Minh biết bác Lưu giờ này nhất định không còn ở đây, anh không nghĩ nhiều mà đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ.

Trong phòng để đèn ngủ hơi mờ, Khâm Minh nhìn thấy trên giường có người nằm thì bước lại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt có phần uể oải khác thường, ngủ mê man của Trịnh Nhạc Nhiên, anh giật mình ngồi xuống mép giường: "Nhạc Nhiên!"

Gọi hai lần cô vợ mới mơ màng mở mắt ra, Khâm Minh có dự cảm trong lòng, đưa tay sờ lên trán cô.

Mặt mày anh hơi giãn ra khi cảm giác đến nhiệt độ dưới tay không nóng như anh nghĩ.

"Khâm Minh, anh về rồi à."

Trịnh Nhạc Nhiên thều thào hỏi, giọng cũng không khác thường, chỉ là không có sức lắm.

Khâm Minh hôn lên trán cô một cái, nhẹ giọng nói: "Nhạc Nhiên, em bị cảm rồi. May mà không sốt cao."

"Em đã ăn cơm chưa, uống thuốc chưa?"

"Chỉ là sốt nhẹ thôi, em không uống thuốc đâu. Em ngủ một giấc là sẽ khỏe ngay thôi."

Trịnh Nhạc Nhiên lắc đầu, đẩy anh nói: "Anh nhất định mệt rồi, mau đi tắm rồi nghỉ ngơi đi."

"Đừng lo, em không sao đâu."



Khâm Minh cũng không dây dưa, cả ngày bôn ba bên ngoài, anh sợ lại tăng thêm virus có hại cho cô vợ đang bị cảm nên đứng dậy đi tắm ngay.

Sau khi xác định cô thật sự chỉ là sốt nhẹ, có thể không cần uống thuốc Khâm Minh mới an lòng chút, để cho cô ngủ, ôm cô vào lòng cùng nhau nhắm mặt.

Trịnh Nhạc Nhiên mở mắt ra, muốn nhìn anh một lát nhưng vì quá mệt mỏi, cô thiếp đi lúc nào không hay.

Buổi sáng tỉnh lại Khâm Minh không kịp làm gì, chỉ thấy cô trông vẫn không có tinh thần, còn không thể dậy cùng mình, anh răng cũng chưa đánh, tất bật kiểm tra nhiệt độ cho cô vợ.

Chẳng qua là Trịnh Nhạc Nhiên vẫn là biểu hiện sốt nhẹ, nhiệt độ chỉ đong đưa ở ba bảy độ.

"Em không sao, chỉ muốn ngủ thêm một lát. Anh đi làm đi kẻo muộn."

Trịnh Nhạc Nhiên quơ tay đẩy anh.

Khâm Minh vẫn rất lo lắng, bởi anh chưa từng thấy cô yếu ớt như vậy. Vợ của anh lúc nào cũng hoạt bát năng nổ, thời điểm im lặng cũng chỉ là ra vẻ lạnh nhạt thôi chứ anh biết bên trong cô là một bầu nhiệt huyết như trẻ con chỉ sợ phát tiết không hết.

"Em thật sự không sao đâu. Vẫn có bác Lưu ở đây mà, anh đừng lo."

Rốt cuộc dưới sự trấn an của cô vợ, anh mới buông xuống một chút, gấp gáp chuẩn bị ra ngoài, đồ ăn sáng cũng chỉ kịp gặm hai cái, cả quá trình chỉ lo dặn bác Lưu: "Phiền bác để ý cô ấy một chút giùm tôi, có gì phải gọi cho tôi ngay."

"Tôi biết rồi cậu đừng lo."

"Được rồi, tôi đi đây. Lát nữa bác nhớ nhắc cô ấy ăn sáng."

Thả xuống câu này Khâm Minh cũng không kịp nuốt xong miếng bánh mì sandwich trong miệng đã phóng ra ngoài cửa.

Bác Lưu lúc này mới nhớ ra định hỏi anh chuyện cái cà mên nhưng anh đã mất bóng rồi, bác lắc đầu, định bụng lần sau lại hỏi.

Ai biết người già thường lẩm cẩm bất ngờ, một lần định hỏi này mãi rất lâu mới hỏi được.

"Mẹ, hôm nay con về sớm."

"Sao vậy?"



Mẹ Khâm bỗng nhiên nghe anh nói vậy thì bất ngờ.

"Nhạc Nhiên bị bệnh."

"Vậy về đi thôi."

Mẹ Khâm vừa nghe không nói hai lời đã đồng ý, còn hận không thể đuổi anh về ngay lập tức.

Khâm Minh bảo: "Dự án con phụ trách điều tra lần trước đã sắp xong rồi, mẹ sắp xếp người khác tiếp nhận đi."

"Được rồi, vậy con đem những tài liệu đó bàn giao lại cho người cùng với con trước đó đi. Sau đó con có thể về luôn."

"Con biết rồi."

Khâm Minh cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, sau khi rời khỏi văn phong chủ tịch anh liền đi về phía phòng ban thư ký.

Vừa đến cửa liền nghe bên trong đang to tiếng.

"Tô Nhã Hinh, cô không nghe thấy tôi nói gì à? Có phải cô ỷ mình được chủ tịch ưu ái thì không biết quy tắc à?"

"Chúng tôi cũng không bắt nạt cô, rõ ràng cô đang rảnh, có thể giúp đỡ lẫn nhau sao lại không làm?"

Tô Nhã Hinh nhíu mày nhưng không nóng giận mà bình tĩnh đáp: "Tôi không rảnh."

"Cô!"

"Ớ đây đang có chuyện gì vậy?"

Khâm Minh bước chân đi vào.

Cả phòng lập tức yên tĩnh lại, nhìn thấy anh xong tự ai người nấy rụt lại, cả cô gái đang đôi co với Tô Nhã Hinh cũng thế, không còn dáng vẻ hùng hổ như trước.

Tô Nhã Hinh cười lạnh trong lòng, đứng dậy đón anh: "Sao anh lại đến đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.