Trợ lý kinh ngạc mừng rỡ đến suýt đánh rớt điện thoại trong tay.
"Thật vậy... Thật vậy... Thật tốt quá. Tôi biết rồi. Tôi muốn bên các vị nhanh chóng chuẩn bị tốt để phẫu thuật, bên tôi lúc nào cũng sẵn sàng."
"Được, gặp lại sau."
Trợ lý cúp điện thoại xong vội vàng gọi cho mẹ Khâm.
Mẹ Khâm nhận được điện thoại, không nói hai lời kéo Trịnh Nhạc Nhiên chạy về.
"Ế này Nhạc Nhiên!"
Đinh Lạc Lạc cuối cùng mới có cơ hội tìm cô nói chuyện, kết quả nhìn thấy mẹ Khâm kéo cô đi mất, cô nàng chớt vớt không thôi.
Trịnh Nhạc Nhiên cũng đành chịu, chỉ có thể hẹn cô nàng lúc khác rồi nhanh chân chạy theo mẹ Khâm.
Lúc hai người về đến nhà thì trợ lý của mẹ Khâm đã có mặt ở đó, đang nói chuyện với Khâm Minh.
"Ba nó đâu?"
Mẹ Khâm không thấy ba Khâm thì hỏi.
Trợ lý nói: "Chủ tịch đã dẫn người đến bệnh viện rồi."
Mẹ Khâm vừa lòng, ngồi xuống sofa, lúc này mới hỏi: "Nói rõ ràng đi."
Trịnh Nhạc Nhiên thì ngồi bên cạnh người đàn ông trông không có vẻ gì là rất kích động khi biết mình sắp được nhìn thấy lại ánh sáng, nhỏ giọng hỏi: "Anh hồi hộp không?"
"..."
Trông anh giống hồi hộp lắm à? Khâm Minh buồn cười, nhưng trong lòng lại mềm mại, không chống chế: "Ừm."
"Sao em nhìn ra?"
"Khi hồi hộp anh sẽ co ngón tay trỏ."
Trịnh Nhạc Nhiên đáp vô cùng bình thản, không hề vì thế mà đắc ý, còn nắm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735914/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.