Ngày hôm sau, ca phẫu thuật của Khâm Minh diễn ra rất thuận lợi.
Sáu tiếng sau anh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu với đôi mắt bị bịt kín bằng băng vải trắng, lúc đó anh vẫn chưa tỉnh lại, trông anh thật yếu ớt, như công chúa ấy.
"Bao giờ thì có thể tháo băng vậy mẹ?"
Cô hỏi, mắt không rời khuôn mặt trắng lạnh của anh.
Mẹ Khâm cười nói: "Bác sĩ nói ba ngày là có thể tháo băng vải rồi"
"Ca phẫu thuật rất thành công"
"Sẽ không có biến chứng ạ?"
Cô lại hỏi.
"Bác sĩ nói phần trăm xảy ra biến chứng rất nhỏ, bởi vì độ phù hợp rất cao."
Mẹ Khâm thấy cô hỏi nhiều như vậy là biết cô lo lắng, bà vỗ vai cô trấn an: "Con đừng lo, chắc nó còn chưa tỉnh lại đâu, con nghỉ ngơi chút đi."
Trịnh Nhạc Nhiên lắc đầu, kiên quyết ngồi canh đến khi anh tỉnh.
Mẹ Khâm không khuyên được cũng đành thôi, bà dặn cô trông anh rồi đi giải quyết chút việc.
Trịnh Nhạc Nhiên khoanh hai tay tựa lên thanh vịnh ngang của giường bệnh, gác cằm lên đó, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường đến khi mỏi mới chớp một cái. Trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng thần thái khuôn mặt kia khi đôi mắt anh có thể nhìn thấy, sẽ như tượng thần sống lại đi.
Dù sao bình thường nhìn anh cũng không giống người mù lắm, chỉ có đôi mắt thiếu đi linh hồn thôi.
Sau khi sáng mắt anh sẽ trở nên thế nào nhỉ...
Trịnh Nhạc Nhiên mơ mơ màng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735915/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.