Trịnh Nhạc Nhiên không quan tâm người xung quanh nghĩ gì, hay là vẻ mặt khó coi của Trịnh Nhạc Dao, cô vẫn thản nhiên nói: "Từ ngày tôi được gả đi, ân dưỡng dục của ông ta hơn mười năm nay đều đã được dùng lợi ích ông ta nhận của Khâm gia trả lại đầy đủ. Ông ta hổ thẹn, chỉ mong tôi đừng xuất hiện trước mặt ông ta nữa. Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, sướng khổ tự tôi gánh."
"Ông ta còn sợ tôi về chỉ trích ông ta ác tâm, gả tôi cho một người không ra gì."
"Chị!"
Trịnh Nhạc Dao rốt cuộc thoát khỏi kinh thán mà giận dữ chỉ vào mặt Trịnh Nhạc Nhiên đanh nghiến: "Chị đừng có nói như đúng rồi vậy!"
"Gả cho một người không ra gì? Thế mà chị cũng dám nói! Vậy sao chị có thể đứng ở đây, đứng ở trong một buổi tiệc mà trước nay chị còn không có cửa đặt chân đến nữa! Là nhờ ba đã gả chị vào nhà cao đó!! Trịnh Nhạc Nhiên, chị thế mà dám nói! Chị còn đứng đây chỉ trích Trịnh gia tôi đối xử không tốt với chị! Chị đúng là con sói mắt trắng!"
Trịnh Nhạc Dao chỉ thiếu hét rầm trời lên, ai không biết còn tưởng cô ta đố kỵ đến đỏ mắt vì những gì Trịnh Nhạc Nhiên có nên mới tức giận như vậy mà không phải vì Trịnh Nhạc Nhiên chỉ trích Trịnh gia không biết làm người.
Có rất nhiều người cũng cảm thấy Trịnh Nhạc Nhiên là nói quá, nhưng họ nhanh chóng tắt đi ý định đoán mò khi thấy nụ cười tự hào của mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735912/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.