Ai ngờ đâu mẹ Khâm không chỉ không quở trách Trịnh Nhạc Nhiên mà còn quay qua cho cô một cái vỗ nhẹ đầy trấn an.
Khi Trịnh Nhạc Nhiên kinh ngạc nhìn bà thì đã nghe bà nói: "Mấy bà cũng đừng so đo với con dâu tôi. Thân phận của nó ở nhà vốn đã không dễ coi, bình thường luôn an phận mà sống, đã quen như vậy rồi."
"Chính bởi vì sợ nó có bóng ma tâm lý hồi còn ở nhà cha đẻ nên hôm nay tôi mới dẫn nó ra ngoài."
Biết là bà nói nhăn nói cuội nhưng vài người muốn lấy lòng Khâm gia vẫn ồ lên tỏ vẻ ra là vậy.
Giang Yểm Nguyệt hơi che miệng ho khan một tiếng, nhịn cười nhìn khuê mật khoe khẩu kỹ.
Mẹ Khâm cũng không phụ lòng bà, tiếp tục nói: "Đến nổi không về nhà mẹ đẻ, cái vấn đề trong này nhiều lắm, chúng ta vẫn không nên thảo luận ở đây, phải không dâu thứ Lâm gia."
Bà tuy hỏi nhưng ẩn ẩn uy hiếp không tên nhìn Trịnh Nhạc Dao, lại tựa như đang nói đừng có tự cho là thông minh chơi đùa tâm cơ trước mặt bà, nếu không hậu quả sẽ đáng sợ lắm.
Cô ta giật mình, vừa thẹn vừa giận lại sợ mẹ Khâm nói ra cái gì, cuối cùng là ấm ức ngậm miệng lại, còn phải nói một câu giả nhân giả nghĩa: "Dạ, dì nói phải. Là con lỗ mãng rồi."
Mẹ Khâm liếc cô ta một cái, cảm thấy rất không có ý nghĩa khi phải đấu khẩu với loại bề dưới như cô ta. Bà quay qua nói với đám người:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735911/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.