"Rất là tốt nha. Bác Lưu nói sau khi Nhạc Nhiên tới a Minh nói nhiều hơn, hiếu động hơn, cũng ít ngồi một mình nữa. Cứ cái đà này sớm muộn gì tôi cũng có cháu bế."
Mẹ Khâm hớn hở nói.
Nếu không phải vì vậy thì bà cũng đâu có gấp muốn chữa mắt cho con trai. Bà muốn cho nó một cuộc sống tốt nhất mà không phải tạm bợ như bây giờ.
Càng thấy được cái tốt thì không tránh khỏi mong cầu cái tốt hơn.
Con người chính là tham lam như vậy.
"Sắp tới có một bữa tiệc xã giao giữa cái phu nhân ở Đông Kinh, tôi muốn mang Nhạc Nhiên đi mở mang kiến thức. Anh dựa vào số đo của nó, chọn mấy bộ quần áo tốt đưa qua đó đi."
"Vâng thưa phu nhân."
...
Lúc trợ lý mang đồ tới, Trịnh Nhạc Nhiên đang nhảy nhót tót tót ở khắp nhà theo điệu nhạc.
Kể từ cái ngày cô bị Khâm Minh phát hiện thuộc tính tăng động, lại bị anh cấm quẩy sàn bar trong phòng thu âm, sau đó biết đến thứ âm nhạc như khiêu vũ thì căn nhà lớn lắm không gian trở thành những sân khấu nhỏ thuộc về cô. Mọi lúc mọi nơi cô đều có thể nhón mũi chân, nâng thân thể thon gầy của mình nhún nhảy theo điệu nhạc trong miệng. Cả căn nhà lạnh đều bị cô khuấy động đến nóng lên. Ngày nào bác Lưu cũng nở nụ cười như phật Di Lặc.
Còn người đàn ông nào đó... Ừm, anh có thể bá đạo độc tài cấm cô vào phòng thu âm cứ không thể cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735905/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.