Khâm Minh dựa vào tiếng động do cô phát ra mà biết cô đang ở ngay bên cạnh mình, hơi thở khi có khi không phun lên bên má mình, anh hơi mất tự nhiên rụt rụt đầu ngón tay đang cào trên trang sách, giọng điệu lại rất vững vàng, chẳng qua nếu nghe kỹ sẽ phát hiện nó hơi trầm.
Anh nói: "Lúc nãy em vì trêu chọc tôi, khi lướt qua tôi dán tôi rất gần, tôi vô tình chạm vào em nên biết."
"..."
Trịnh Nhạc Nhiên không nghĩ lý do lại là như vậy, tự nhiên cô lại cảm thấy hơi ngại, người cũng bất giác nghiêm chỉnh lại, vòng qua lưng ghế ngồi xuống một cách trật tự rồi mới nói tiếp: "Anh ta đến làm gì vậy?"
"Anh ta mang đồ đến cho em."
Biết cô đã đi, anh hơi thở ra, lại ẩn ẩn có chút tiếc nuối không tên. Chính là anh cảm thấy nói vậy còn chưa đủ, nhấn mạnh thêm: "Là ý của mẹ."
"Những thứ này đều cho em à?"
Trịnh Nhạc Nhiên kinh ngạc: "Hình như em chẳng mấy khi dùng những đồ này đâu."
"Sẽ dùng."
Khâm Minh khẳng định, trước khi cô kịp hỏi thì giải đáp thắc mắc cho cô: "Mẹ muốn em đi với mẹ đến một bữa tiệc."
"Xem như là tiệc xã giao của giới thượng lưu đi."
"Tiệc xã giao?"
Trịnh Nhạc Nhiên còn kinh ngạc hơn, rồi nghi ngại nói: "Em... Cái này em không có..."
"Không sao, có mẹ ở đó, em không cần lo gì cả."
Khâm Minh biết cô sợ cái gì mà trấn an. Đừng nhìn bình thường cô ở trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735906/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.