Trịnh Nhạc Nhiên khẽ ngước nhìn người đàn ông đang đứng thẳng tắp ở cửa, lòng chợt nghĩ, có phải anh cũng muốn tự do bay ra ngoài mà không phải bị hạn chế bởi đôi mắt không nhìn thấy gì không.
Ngôi nhà này lớn như vậy, nhưng lại như chiếc lồng sơn son thiếp vàng giam lại bước chân anh. Anh vốn có thể ta ngoài nhưng bản thân đã mất đi thứ duy nhất giúp anh thưởng thức thế giới này, nên anh quyết định nhốt mình ở đây, sống trong thế giới riêng của mình.
Khâm Minh bỗng nhiên không nghe thấy cô nói gì nữa thì bất giác lo nghĩ không đâu, có phải mình đã quá khắc khe không.
Cô nói đúng, nếu anh không bước vào phòng thì anh đâu sợ quá ồn ào.
Nhưng anh lại...
Khâm Minh cũng không rõ vì sao nữa.
Khâm Minh dựa theo trí nhớ của thân thể, định vị sơ bộ nơi cô ngồi rồi đi tới.
Có thời điểm Trịnh Nhạc Nhiên cho rằng anh chẳng hề bị mù.
Anh đi tới trước mặt cô, vươn tay ra mò một cái đã nắm lấy tay cô, kéo cô lên: "Đi theo tôi."
"Đi đâu?"
Trịnh Nhạc Nhiên thuận miệng hỏi nhưng vẫn thuận theo để anh kéo ra khỏi phòng.
Khâm Minh dẫn cô đến phòng đàn.
Trịnh Nhạc Nhiên biết có phòng đàn nhưng cô chưa từng vào đây. Bởi vì cô không biết đàn. Mà trong phòng này trừ một cây đàn ra thì không còn gì cả.
Cả một căn phòng rộng năm sáu chục mét vuông tôn vinh một cây đàn dương cầm màu gỗ mun đen tuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ga-thay-hay-tang-dong-cua-kham-gia/3735904/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.