Trên sân thượng.
“Giám đốc Lục, chúng ta làm
như vậy, đến lúc đó sẽ không có
chuyện gì chứ?” – Tên trợ lý hàng
ngày luôn đi theo Lục Tầm Thường
không nhịn được nên đã lên tiếng hỏi
~ “Dù sao thì ở cái đất thành phố Bắc
này, đắc tội với nhà họ Dạ thì chúng
ta cũng chẳng có quả ngon mà ăn.”
“Hừ, chỉ là một tên tàn phế mà
thôi, có được cái mác nhà họ Dạ, Lục
Tâm Thường tôi đây tay trắng lăn lộn
nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại sợ
tên cậu ấm như anh ta sao?” – Lục
Tầm Thường cười với điệu bộ chế
nhạo khinh thường.
Thực lòng mà nói, với một người
lăn lộn trong vòng nhiều năm như
vậy, ngủ với vô số người nổi tiếng
trong vòng, anh ta không thể ngờ sẽ
có một ngày mình bị lật thuyền, hơn
nữa còn là một tên trợ lý nhỏ bé.
Anh ta không phải loại người
không có lý trí như vậy, với danh
tiếng của nhà họ Dạ ở thành phố
Bắc, cho dù có tức giận đi nữa, Lục
Tầm Thường anh ta cũng không
nhé đánh kẻ chạy lại.
Thế nhưng trong mắt anh ta, Dạ
Mạc Thâm là một kẻ tàn tật, một tên
tàn phế không có năng lực làm
chuyện đó.
Một người lập nghiệp từ hai bàn
tay trắng đương nhiên sẽ coi thường
đám cậu ấm cô chiêu ngậm thìa
vàng rồi, nếu không nhờ danh tiếng
của nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309171/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.