Hơi nóng chẳng biết từ đâu mà
lan ra khắp cơ thề, Thầm Kiều cảm
thấy não mình nóng ran, tai và mặt
cũng nóng phừng phừng.
Cô không thể ở lại nơi này thêm
một giây phút nào nữa, cô muốn…
Rời khỏi đây.
Thế nhưng ý thức của cô rất mơ
hồ, Thẩm Kiều chỉ có thể cắn chặt
môi dưới của mình, cơn đau khiến cô
khôi phục lại ý thức, cô lập tức nhồm
người dậy bò ra ngoài.
Thế nhưng loại thuốc này thực
sự quá mạnh, cô bị ép uống hơn nửa
bát thuốc, không biết bọn họ đã bỏ
bao nhiêu thuốc mê ở trong đó.
Lẽ nào…. Hôm nay cô phải chết
ở nơi này sao?
Môi dưới của cô không biết đã bị
cô cắn thành hình dạng gì nữa rồi,
Thẩm Kiều chỉ biết rằng miệng cô
toàn mùi máu tanh, nhưng cơn đau
đó cũng chỉ giống như con kiến cắn
con voi mà thôi, cho dù có dùng bao
nhiêu sức lực đi chăng nữa thì con
voi cũng chẳng hề hấn gì cả.
Ngay khi Thẩm Kiều muốn bò ra
khỏi phòng vệ sinh, một bàn tay to
lớn lạnh buốt đã tóm lấy cô.
Đó là ai vậy?
Thẩm Kiều hất tay đối phương
ra gần như là theo phản xạ, cô nói:
“Mau cút đi!”
Dạ Mạc Thâm cau mày hung dữ,
nhìn Thẩm Kiều ở trước mặt mình.
Nhiệt độ chạm vào vừa rồi nóng
như lửa, có thể thấy được loại thuốc
này mạnh đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309172/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.