Thẩm Kiều ngã vào vòng tay của
anh không hề cử động, tác dụng của
thuốc phát huy, nó dường như đã
đốt cháy dòng ý thức cuối cùng của
cô, và những luồng sức lực cuối
cùng cũng dần tan biến.
Hành động tháo cúc áo của Dạ
Mạc Thâm rất giống một chiếc máy
đã cũ.
Đôi mắt Thẩm Kiều khẽ mở, mơ
màng dõi theo từng động tác của
anh.
Hơi thở của hai người như tỏa ra
một luồng nhiệt nồng cháy.
Sau khi anh cởi đến chiếc cúc
cuối cùng, Dạ Mạc Thâm đang ngồi
trên xe lăn đột nhiên ôm chặt lấy
Thẩm Kiều, rồi anh cũng theo đà
đứng dậy.
Thẩm Kiều như thể bị cuốn vào
vòng mê hoặc bối rối đến nỗi cô
không nhận ra tại sao một người tàn
tật như anh lại đứng dậy khỏi xe lăn
như vậy.
Anh vẫn ôm chặt lấy cô, bế vào
chiếc giường lớn trong phòng ngủ,
toàn thân cô được nằm gọn trên
giường êm ái.
Gối đầu phía sau gáy toát mồ
hôi ướt đẫm. Một thân thể vạm vỡ
hừng hực sức cháy đè lên cơ thể
nhỏ bé của cô, trước mặt cô, tiếng
thở mạnh mẽ của anh như thể cuốn
lấy cô, đôi bàn tay chắc khỏe nóng
bỏng của anh đang nhẹ lướt trên eo cô.
“Tôi hỏi cô lần cuối, cô đã nghĩ kĩ
chưa?”
Thẩm Kiểu: “…”
“Không hối hận?”
Như đang nói chuyện một mình,
nhưng Dạ Mạc Thâm chỉ muốn cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309170/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.