Nói xong, Tiêu Túc quan sát vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm.
Vẻ mặt của anh vẫn còn mờ nhạt, đôi tay lộ rõ khớp xương đã cầm lấy tập tài liệu, sau đó lật ra, trên lưng sau của Tiêu Túc toát ra mồ hôi lạnh: “Cậu Dạ, hay là anh cứ từ từ mà xem, tôi…quay về trước đây? “
Tuy rằng cậu ta đã yêu cầu Giang Tiểu Bạch xóa hết những chỗ không cần thiết, nhưng trong lòng cậu ta vẫn thấy không chắc ăn, dù sao thì việc gõ những thứ này thành văn bản thật sự khiến người ta khó xử.
Đặc biệt là mấy chỗ bỏ thuốc kia.
Lúc đó Giang Tiểu Bạch bảo cậu ta xem như là chuyện của người khác mà kể, đừng căng thẳng, sau đó khi cậu ta nói ra, thì chỉ có cảm giác như đang thuật lại những gì mình đã thấy thôi.
Mãi cho đến khi tận tay giao những tài liệu này cho Dạ Mạc Thâm, thì Tiêu Túc mới dần nhận ra sự nguy hiểm.
Dạ Mạc Thâm đột nhiên nhướng mày, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Túc.
“Cậu lo lắng à?”
Nghe thấy thế, Tiêu Túc vô thức liếm môi lắc đầu: “Không có”
Sao cậu ta phải lo lắng chứ? Ha ha.
“ồ” Dạ Mạc Thâm thu ánh mắt lại, rồi lạnh lùng nói: “Vậy cậu ở đây đợi đi, đợi tôi xem xong đã”
Tiêu Túc còn có thể nói gì đây? Cậu ta rất căng thẳng, tin rằng cậu Dạ cũng có thể nhìn thấy cảm xúc của mình, nhưng anh ấy vẫn muốn hỏi mình có căng thẳng hay không.
Nhưng mình không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308244/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.