“Con vẫn còn rất trẻ mà? Hơn nữa, hiện nay việc kết hôn muộn rất phổ biến, mà cũng đâu phải càng kết hôn sớm càng tốt đâu.”
Đối với Tiểu Nhan mà nói, cô ấy không theo đuổi việc kết hôn cho lắm, trừ phi ở bên người cô ấy thích.
Nếu không, cô ấy thà không có còn tốt hơn.
Người còn sống, vốn dĩ đã có rất nhiều ân oán phải gánh chịu, không cần phải ngay cả chuyện chung thân đại sự cũng phải tạm bợ, mà đó là chuyện của một đời người.
Cho nên sau khi Tiểu Nhan thích Hàn Thanh, vấn luôn không từ bỏ, hy vọng có thể làm lung lay cây sắt đó.
Ai biết được…
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan bất ngờ lắc đầu.
Sao cô lại vô tình nghĩ đến người đó chứ.
Dừng lại, dừng lại!
Chu Tiểu Nhan, sau này mày không được nghĩ đến Hàn Thanh nữa, người đàn ông đó chỉ là khách qua đường trong cuộc đời mày, đời này hai người đã được định là không bao giờ gặp nhau.
Điều mà mày phải làm sau này chính là quên đi anh ta.
Sau đó lại tìm một người khác để thích, thế là xong. “Cho dù không cưới sớm thì cũng không được cưới quá trễ, trễ thêm mấy năm, con muốn yêu đương sao? Yêu đương thì cũng cần có thời gian đúng không? Rồi chuẩn bị sính lễ, rồi chuyện con cái, đến lúc con lại thành một phụ nữ mang thai lớn tuổi, phụ nữ lớn tuổi mang thai rất nguy hiểm, con có biết không hả?”
Tiểu Nhan: “Mẹ…Mẹ đừng lo mấy chuyện này nữa, duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308245/chuong-1030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.