🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trời ạt Tiểu Nhan nhanh chóng vứt hết đống suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, chậm rãi lên cơ tay.

Buồn cười, mặc dù chụp ảnh kiểu như này khiến cho người ta phải suy nghĩ lung tung, nhưng có cơ hội chụp ảnh chung như thế này, lại còn là do Hàn Thanh chủ động, thì coi như ảnh chụp có khiến người ta có suy nghĩ không được bình thường, thì cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, được chưa?

Cho dù Tiểu Nhan đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nhưng khi ống kính máy quay chiếu về phía hai người, trái tim của cô vẫn đập chệch đi nửa nhịp.

Có lẽ là ánh đèn trên đỉnh đầu sáng quá, hoặc có lẽ là tâm trạng của cô có vấn đề, bởi vì cô đột nhiên cảm thấy từ trên người Hàn Thanh tỏa ra khí lạnh, gương mặt anh có vẻ vô cùng tuấn tú đẹp trai, mà một người đàn ông như thế lại đang ôm cô, bả vai dài rộng vừa đủ để chứa một người nhỏ nhắn như cô.

Hình ảnh này lại có vẻ rất hài hòa.

“Tách tách…

Bất tri bất giác, nhiếp ảnh gia đã chụp xong cho Tiểu Nhan được mấy tấm ảnh, chẳng qua là nhìn tấm nào cũng giống nhau.

Cô không kìm được suy nghĩ tiếp tục chụp thêm mấy tấm nữa, thế nhưng lại cảm thấy, nếu cố chụp thêm mấy tấm ảnh với tư thế giống hệt nhau, mà cứ chụp liền mấy tấm như vậy, thì không biết Hàn Thanh có chê cười cô không nữa.

Cho nên, Tiểu Nhan chỉ nhanh nhanh chóng chóng chụp vài bức cho xong, sau đó cất điện thoại vào, trong lòng vẫn cảm thấy hơi mất mát.

“Sao vậy?” Mọi cảm xúc của cô gái nhỏ đều viết hết cả lên mặt, cho nên Hàn Thanh chỉ cần liếc qua một cái thôi là có thể nhìn ra tâm trạng của cô.

Tiểu Nhan mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Nếu biết trước là đi ra ngoài chơi thì em đã chụp nhiều ảnh hơn một chút rồi.”

Hàn Thanh nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay mình một chút, lại một lần nữa không kìm được mà đưa tay ra vò rối mái tóc đen óng của cô, nói: “Vậy thì ngày mai ra ngoài chơi rồi chụp nhiều ảnh hơn một chút, chụp đến khi nào em thấy đủ, được chứ?”

“Thật sao?” Tiểu Nhan hơi lo lắng nhìn anh, hỏi lại: “Đến lúc đó anh sẽ không cảm thấy em rất phiền phức chứ?”

Cô vừa dứt lời, Hàn Thanh không lập tức trả lời cô, mà là bất đắc dĩ nhìn cô một cái.

“Sao ạ?” Trái tim của Tiểu Nhan lập tức nhảy lên tận cổ họng, chẳng lẽ anh thật sự sẽ cảm thấy cô phiền phức sao?

Ngay tại lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, cái trán của cô bị búng một cái, cô kêu lên một tiếng ôm lấy cái trán của mình. Sau đó, cô nghe thấy tiếng Hàn Thanh đang quở trách cô: “Anh đã nói sẽ để cho em chụp đến khi nào em cảm thấy đủ thì thôi, mà em lại còn đứng đây suy nghĩ lung tung cái gì thế hả, em có thể tự tin với bản thân mình hơn một chút không? Anh đã ở bên cạnh em như thế này rồi, còn muốn anh nói không với có cái gì nữa hả?”

Ngày hôm sau.

Lúc Tiểu Nhan còn đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm thấy hình như có người đang gõ cửa. Thế nhưng cô buồn ngủ quá, mí mắt nặng đến mức gần như không mở ra nổi. Cho nên dù bên tai cô có nghe được âm thanh truyền tới, nhưng mà cơn buồn ngủ lại cưỡng ép cô tách khỏi thế giới bên ngoài.

“Cộc cộc…”

“Cộc…

Dài dài ngắn ngắn, tiếng gõ cửa đứt quãng cứ kéo dài như thế.

Hàn Thanh mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có sự tĩnh lặng, không hề có chút mơ màng nào. Anh đưa mắt nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh mình.

Cả người cô nằm cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ và gương mặt xinh xắn trắng nõn.

Có lẽ là bị tiếng gõ cửa làm phiền, cho nên đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, ngay cả cái mũi cũng hơi nhăn theo, dường như chỉ thêm một chốc nữa thôi là cơn buồn ngủ sẽ bị âm thanh kia thổi bay đi mất. Đêm hôm qua hai người ngủ cùng với nhau, cho nên Hàn Thanh biết cô gái nhỏ của mình ngay từ đầu vốn không hề ngủ, cô hơi lo sợ đưa lưng về phía anh, hình như không dám ngủ.

Sau đó cô còn thử gọi anh vài tiếng, Hàn Thanh sợ cô lo lắng quá nên chỉ có thể giả vờ ngủ. Cho nên, tiếp theo đó anh còn biết, nửa đêm, cô gái nhỏ nhiều lần đi vào nhà vệ sinh, cứ trằn trọc giày vò như thế cho đến tận gần rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.

Vì vậy nên bây giờ nghe thấy tiếng gõ cửa, tuy cơ thể cô có phản ứng, nhưng ý thức lại đang ở trạng thái mơ hồ.

Nếu cứ tiếp tục gõ như thế, thì âm thanh kia sẽ đánh thức cô.

Hàn Thanh lạnh lùng ngồi dậy, lấy dép đi trong nhà từ dưới gâm giường ra, xỏ vào chân, sau đó rời khỏi giường một cách nhẹ nhàng.

“Cộc cộc…

Tiếng gõ cửa vẫn còn đang tiếp tục, Hàn Thanh càng ra tới gần cửa lại càng nhíu chặt lông mày lại.

Anh gần như có thể đoán được người tới gõ cửa là ai.

Tốc độ mở cửa của Hàn Thanh rất nhanh, bởi vì anh lo rằng nếu người kia còn tiếp tục gõ nữa thì cô gái nhỏ của anh thật sự sẽ bị đánh thức.

“Cạch!”

Sau khi cánh cửa phòng được mở ra, quả nhiên có một người rất quen đang đứng bên ngoài.

Lâm Thấm Nhi.

Lâm Thấm Nhi nhìn thấy gương mặt đẹp trai mà mình chờ mong bao lâu, trên mặt cô ta lập tức hiện lên vẻ vui mừng, vừa định tiến lên một bước đi vào phòng, nhưng động tác của Hàn Thanh lại càng nhanh hơn, nhanh chóng khép lại chỉ chừa một khe hở, gương mặt âm u lạnh lẽo nhìn người đứng ngoài cửa.

“Có việc gì?”

Lâm Thấm Nhi sửng sốt một lát, không nghĩ rằng đối phương sẽ lạnh như băng giống vậy, những lời nói chuẩn bị thật lâu lại quên sạch trong chốc lát. Cuối cùng, cô ta chỉ có thể nói một cách nhạt nhẽo: “Em… Em… Em chỉ muốn đến…

Đến xem các anh đã rời giường hay chưa thôi…

“Vẫn chưa” Hàn Thanh dùng giọng nói lạnh lẽo cứng rắn đáp lại cô ta một câu: “Bây giờ cô có thể đi rồi đấy”

“Rầm!”

Sau khi nói xong, Hàn Thanh thẳng tay đóng sập cửa lại.

Ban đầu Lâm Thấm Nhi muốn tiến vào trong phòng, nhưng suýt chút nữa lại đụng phải cánh cửa, mặt mũi cô ta lập tức xám xịt.

Trên mặt Lâm Thấm Nhi chỉ toàn là sự tức giận. Mới sáng sớm cô ta đã dậy trang điểm thay quần áo, ăn mặc thật xinh đẹp lộng lẫy, chính là vì để người đàn ông tuấn tú này có thể nhìn cô ta nhiều hơn một chút. Ai mà ngờ được anh lại lạnh lùng như thết Ngay vào lúc Lâm Thấm Nhi tức giận đến mức muốn phá cửa ra thì cánh cửa phòng lại đột nhiên mở ra, Lâm Thấm Nhi lại vội vàng thu lại vẻ giận dữ của mình, cúi đầu e ấp, nở một nụ cười mà cô ta cho rằng đó là nụ cười quyến rũ nhất của bản thân.

“Buổi sáng là thời gian nghỉ ngơi, không có chuyện gì gấp thì đừng tùy tiện gõ cửa”

“Rầm!”

Đáng thương cho Lâm Thấm Nhị, nụ cười mà cô ta tự cho là quyến rũ đó còn chưa kịp phát huy tác dụng thì Hàn Thanh đã nói xong rồi, sau đó lập tức đóng sập cửa phòng lại.

Lâm Thấm Nhi đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn cánh cửa một hồi lâu, gương mặt của cô ta dần dần trở nên dữ tợn. Suýt chút nữa cô ta đã không kiêm chế được suy nghĩ tức giận muốn phá tan cái cửa của mình.

Lần đầu tiên cô ta đụng phải một người vừa khó tính vừa không có phong độ như vậy, đàn ông gì mà chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào!

Tức chết cô tai Vì sao chứ? Cô ta đã phải ăn mặc đẹp đẽ như thế này, nhưng vì sao người đàn ông này lại không chịu nhìn cô ta nhiều thêm một chút chứ? Chẳng lẽ mình lại không bằng một con nhóc phẳng từ đầu đến chân kia sao?

Trên mặt Lâm Thấm Nhi chỉ toàn là vẻ giận dữ. Cô ta cực kì không cam lòng mà quay người rời đi.

Còn ở trong phòng, sau khi Hàn Thanh đóng cửa lại rồi, anh thầm nghĩ hẳn là người phụ nữ kia sẽ không đến mức không biết điều như vậy. Nếu như cô ta còn đến gõ cửa nữa, thì anh sẽ không nể mặt nữa.

Hàn Thanh quay lại phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi thêm một lát nữa, thì đã thấy cô gái nhỏ đã ngồi dậy, đang đưa tay vuốt vuốt mắt nhìn anh: “Hình như em nghe thấy có ai đó gõ cửa, ai vậy?”

Trong giọng nói của cô còn mang theo chút ngọt ngào khi vừa mới tỉnh giấc. Hai con mắt híp lại, không thể nào mở ra nổi, có thể thấy được, cô đang vô cùng buồn ngủ.

“Em nghe nhầm rồi.”

Hàn Thanh không đỏ mặt, thẳng thừng phủ nhận.

Nghe nhầm?

Trong mắt Tiểu Nhan chỉ còn lại sự mờ mịt, cô nghe nhầm thật ư? Thế nhưng rõ ràng là cô nghe thấy có người gõ cửa mà? Ngay vào lúc Tiểu Nhan còn đang nghi ngờ không rõ thì Hàn Thanh đã cởi dép ra ngồi xuống bên cạnh giường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.