Cô ấy thở hồng hộc nhìn Hàn Thanh, giống như anh ấy đã đắc tội với cô ấy vậy.
“Là lỗi của anh, anh xoa cho em”. Dứt lời, Hàn Thanh nâng tay lên lại bị Tiểu Nhan chặn ngang: “Mặt bị đau, xoa như thế nào?”
“Ai nói mặt thì không thể xoa nhỉ?”
“Vậy anh nói xem, mặt thì xoa như thế nào?”
Vừa dứt lời, lưng Tiểu Nhan thẳng lên, còn chưa kịp lấy lại tinh thần trước mắt liền một trận choáng váng, đến khi cô bình tĩnh lại đã bị Hàn Thanh áp dưới thân. Không khí dường như ngưng đọng lại trong vài giây, sau khi ý thức được tình huống trước mặt là gì, ngay cả hô hấp của Tiểu Nhan cũng ngừng lại. Cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cong trên cơ thể của người bên trên, cho nên càng không dám nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nằm đó, tựa như một con rối bị thao túng.
“Ngốc rồi à?” Hai tay Hàn Thanh bóp nhẹ đôi má trắng nõn của cô, nhẹ giọng: “Không phải nói đau sao? Để anh xem giúp em xem nào”
Tiểu Nhan: “…”
Sau đó… Chính là những hành động mờ ám của Hàn Thanh trên má Tiểu Nhan. Vốn dĩ còn nói muốn xem xem cô bị đụng có đau hay không, kết quả thì sao? Anh ấy lại chời đùa rất vui vẻ với nắn thịt trên má cô ấy. Đáy mắt trong trẻo, lạnh lùng ấy lại ẩn chứa một nụ cười ấm ấp. Anh ấy kéo mặt cô ấy ra thành các loại biểu cảm. Tiểu Nhan không có gương nên không nhìn thấy rốt cuộc bộ dạng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308060/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.