“Trời vẫn còn sớm, buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi”
Tiểu Nhan thật sự là rất mệt, cho nên cô không còn tâm trạng để suy nghĩ đến chuyện khác nữa. Sau khi nghe anh nói như vây xong cô cũng chỉ gật đầu nhẹ nhàng một cái, rồi nằm xuống lại, tiếp tục ngủ, trước khi ngủ cô còn lẩm bẩm trong miệng: “Lạ thế… Rõ ràng là em có nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa. Chẳng lẽ là em vừa nằm mơ?”
Hàn Thanh: “..”
Anh quay đầu nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường một lát, nhưng chỉ một giây sau đã phải bó tay.
Rõ ràng cô vừa mới lẩm bẩm cái gì đó trong miệng xong, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ngủ thiếp đi rồi, hô hấp rất bình thản.
Cô gái nhỏ này thật là…
Hàn Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay đắp kín chăn lại cho cô. Lúc này, anh làm gì còn dáng vẻ lạnh lùng và xa cách như khi nấy nói chuyện với Lâm Thấm Nhi nữa?
Hàn Thanh chỉ biết trong đầu cô gái nhỏ này toàn những dây thần kinh thô, chỉ biết lý lẽ cứng nhắc, không ngờ cô còn có một mặt ngây thơ đáng yêu như thế. Còn nữa… Bởi vì đến tận rạng sáng cô mới ngủ, cho nên sau khi nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc Tiểu Nhan đã ngủ thiếp đi, sau đó ngủ một giấc này tới tận gần giữa trưa. Trong lúc đó, hướng dẫn viên du lịch của tour du lịch đã tới gõ cửa một lần, Hàn Thanh bèn bảo người đó cứ tiếp tục các hoạt động, bọn họ sẽ đuổi theo sau. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308058/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.