"Tôi đột nhiên phát hiện anh rất ghê tởm." Cô chán ghét nói, bỏ dao trong tay xuống, giận cũng giận no rồi.
"Tôi cũng nói cho anh biết, cho dù đến già đến chết, tôi cũng không phải là người tình của anh." Cô cũng trịnh trọng tuyên bố.
Trong lúc nhất thời không khí ngột ngạt, ánh mắt anh lạnh lẽo quét tới mà cô nghênh đón không chút nào uý kị.
Ai sợ ai? Đánh không lại anh chỉ còn trừng anh! ?
Đột nhiên, anh cười, nụ cười nghe lạnh trong trái tim.
"Bộ dáng bây giờ của em thật đúng là một chút cũng. . . . . . không đáng yêu như ở trên giường." Anh nói xong, kéo khăn lụa lau miệng, đứng dậyđi tới kéo cô, "Vừa nghĩ tới chuyện kia, tôi lại cứng rồi."
"Anh! ! ! ! !" Cô nỗ lực trốn ra phía sau, nhưng căn phòng lớn hơn nữavẫn có giới hạn, bị anh kéo vào trong ngực, ôm đi ra bên ngoài.
"Hoắc Lôi Đình! ! Anh buông tay! Anh muốn tôi ăn cơm tôi cũng ăn rồi, tôi muốn về nhà! !"
"Em no rồi, tôi còn đói, vẫn giữ nguyên kế hoạch, chúng ta đi thuêphòng, thỏa mãn tôi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ thả em đi. . . . . ."
"Cút đi! !" Cô căm tức một phát nắm tóc của anh, dùng sức chà mặt và đầu của anh.
Hoắc Lôi Đình giận dữ, cô gái này quả thật là một kẻ điên!
Đáng chết!
"Buông tay!"
"Không buông, trừ phi anh để cho tôi về nhà."
"Tốt."
"Thật?"
"Về nhà của tôi."
"Anh phát rồ! ! !"
"Biết là tốt rồi."
"Anh. . . . . ."
"Ngoan ngoãn, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-yeu-cua-tong-giam-doc-kieu-ngao/12230/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.