Hoắc Lôi Đình chết lặng, "Mặc quần áo này không được, xem ra một chút nữa phải đi mua cho em mấy bộ có thể nhìn."
Cô chợt đứng lên, quay người bỏ chạy về phía cửa.
Kéo cửa ra, lại bị hai vệ sĩ hung ác ngăn cản.
Sững sờ, trong nháy mắt cửa bị đóng lại.
Anh thản nhiên nhận lấy rượu đỏ người bồi bàn đưa tới, "Em biết rõ ràng không thể quay về."
Đúng vậy a, cô căn bản chạy không thoát, tính thế nào cô cũng đấu không lại anh.
Cô đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, trong phổi cuồn cuộn một đám lửa, hận không được lấy ra ném cho anh chết cháy!
Nếu trốn không thoát, vậy thì ăn cho chết anh!
Thay đổi phương châm chiến lược, cô đã nắm thực đơn nhìn thấy món đắt tiền.
Hừ, ăn không hết cô mang về cho mèo hoang ăn, tóm lại, cô muốn ăn nghèo tên khốn kiếp này!
Anh cười như không cười nhìn cô, càng ngày càng cảm thấy cô bé này thật rất thú vị, đáng giá đùa bỡn một phen.
Thức ăn lên bàn, anh khoan thai ăn món ăn của mình.
Hạ Bạch cũng cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn.
Cô không phải loại cô gái ngu ngốc không biết dùng dao nĩa, từ nhỏ sinhra trong hoàn cảnh sung túc, được nghiêm khắc giáo dục tốt đẹp.
Chỉ bởi vì sau này xảy ra biến cố, mới bị bức ép biến thành bộ dáng bây giờ.
Nếu như không phải lần đó ngoài ý muốn, bây giờ vẫn là tiểu thư nhà họ Hạ, nhàn nhã yên ổn trải qua cuộc sống thuộc về mình.
"Mùi vị như thế nào?" Anh hỏi.
"Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-yeu-cua-tong-giam-doc-kieu-ngao/12229/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.