Hạ Bạch cười nhạt, "Ha ha, đúng vậy, nhìn thấy tôi đàn ông chán ghét vìđể cho tôi thoải mái, mồ hôi đầm đìa, mệt sống mệt chết, nói không chừng ngày nào đó hết tinh mà chết, tôi cũng cảm thấy vô cùng đã nghiền,Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!"
Cô cười khan nói, nhìn sắc mặt của Hoắc Lôi Đình dần dần biến thành đen, nhất thời khoái cảm trả thù xông lên đầu.
Một lúc lâu anh nặn ra một chữ, "Tốt."
"Cám ơn đã khen."
"Rất tốt." Anh buông tay cô ra, khóe miệng chứa đựng nụ cười âm hiểm, "Có đói bụng không?"
"À?" Anh suy nghĩ cũng quá nhảy vọt chứ?
"Không đói bụng, thả tôi về nhà!"
"Ăn bữa tây như thế nào?"
"Tôi muốn về nhà!"
"Ăn xong bữa tây chúng tôi đi khách sạn thuê phòng?"
"Thả tôi về nhà! ! !" Cô tức giận quay đầu về phía anh rống to, thật muốn một quyền đấm vô mặt.
Ai cũng nói anh đẹp trai, thế nhưng ở trong mắt cô gương mặt này đáng ghét như vậy, thậm chí ghê tởm! ! !
Khóe miệng Hoắc Lôi Đình chứa đựng một đường cong cười như không cười.
Cô bé này rống anh?
Ngoại trừ cha của anh ra, không ai dám làm chuyện này, cô thật đúng là có gan.
Anh sửa cổ áo của mình một chút, hai chân bắt chéo, không có ý định trả lời lời cô.
Cô phát điên giật giật máo tóc dài xinh đẹp của mình, tức giận đến sững sờ, đặt mông ngồi trở về, trợn mắt nhìn anh chằm chằm.
Xe dừng ở trước một nhà tây sang trọng.
Nhà hàng tây Rainforest fashion cấp kim cương, toàn tỉnh xếp hạng nhất, cả nước xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-yeu-cua-tong-giam-doc-kieu-ngao/12228/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.