Tư Niên tròn mắt không ngờ rằng sẽ gặp lại Cẩn Mai ở cái hầm tối tăm dơ dáy này. Cẩn Mai ngồi trong góc, mắt liếc nhìn hai người. Cẩn Mai không còn là Cẩn Mai khi xưa nữa, mái tóc dài bết dính, gương mặt lem luốc dơ bẩn vì đã lâu không được tắm gội, quần áo rách bươn, và có lẽ cô ta cũng đã không được thay quần áo trong thời gian dài.
Tư Niên nhìn Tuấn Lãng, anh có chút cảnh giác với Cẩn Mai, nhưng cô ta khi thấy hai người thì vẫn ngồi yên không đả động gì, giống như cô ta không nhìn thấy vậy, mắt lơ đễnh, môi khô khốc và bong tróc da, trên mặt có nhiều vết thương như bị bạo hành. Tư Niên nhìn cũng sợ.
- Bây giờ làm sao đây?
Cô nhíu mày hỏi Tuấn Lãng, anh im lặng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Cẩn Mai đang ngồi bên kia. Tư Niên nuốt nước bọt tính đi lại nhưng bị Tuấn Lãng ngăn can.
- Đừng đi.
Tuấn Lãng nói, Tư Niên không nghe theo anh mà tiếp tục đi chầm chậm không phát ra tiếng động, thi thoảng có vài con gián và chuột nhắt chạy ngang khiến nó rùng mình. Cẩn Mai vẫn ngồi yên đó, mắt nhìn Tư Niên không rời cho đến lúc Tư Niên đứng trước mặt cô, rất gần. Cả hai tiếp giáp nhau, Tư Niên lên tiếng.
- Tại sao cô lại ở đây?
Cẩn Mai không trả lời, Tư Niên liếc nhìn từ đầu tới chân của cô ta, đúng thật là dơ không còn gì để nói. Tư Niên tiếp tục hỏi.
- Chính cô là người đã bắt cóc Uyển Đình sao?
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833439/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.