- Bây giờ chúng ta từ từ nói chuyện, cho anh ta đi.
Uyển Đình khoanh tay nói với Lưu Dương. Anh ấy nhìn sang Vũ Phong rồi lạnh lùng đáp lại.
- Lỡ hắn ta lại khiến cho em đau khổ thì sao?
- Không sao, chuyện này chúng ta sẽ bàn sau, bây giờ anh hãy thả Vũ Phong ra trước cái đã.
Uyển Đình đang rất cố gắng để giữ được bình tĩnh, nhưng Lưu Dương cứ chần chừ nhìn qua nhìn lại khiến cho cô khó chịu vô cùng. Cô đi lại đứng trước mặt anh, đặt tay lên vai Lưu Dương rồi nhẹ nhàng nói.
- Anh nghe em mà đúng không?
Lưu Dương thấy vậy thì mỉm cười hạnh phúc, anh cầm tay cô đặt lên má mình, anh rất thích cảm giác này, cảm giác bàn tay mềm mại của cô sờ vào má anh khiến cho anh rất vui lẫn hạnh phúc. Giống như cô chỉ thuộc về một mình anh vậy, thật dễ chịu.
- Anh xin lỗi nhưng anh không thể thả hắn ta đi được, chỉ có thể cho hắn ta thoải mái hơn một chút.
Lưu Dương nói rồi nhìn sang đám thuộc hạ của mình, bọn chúng cởi dây trói cho Vũ Phong giúp anh có thể đứng lên được, nhưng anh đang đau đớn rất nhiều nên đứng không vững vàng, cứ loạng choạng suýt té khiến cho Uyển Đình phải lo lắng, nhưng cô lập tức giấu sự lo lắng đó đi khi Lưu Dương cất tiếng hỏi cô.
- Em còn mệt không? Đau chỗ nào thì nhớ nói cho anh biết đấy nhé.
- Tôi biết rồi.
Cô trả lời lại, Lưu Dương kéo cô lên ghế ngồi mà hỏi han, anh đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-tong-tai-dai-ac/833440/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.