Yến Mịch nhìn thẳng vào ánh mắt đầy tự tin đó, lòng có chút hốt hoảng và bối rối.
Mày cô nhíu lại, ánh mắt ẩn hiện sự lạnh lùng.
- Tôi......
Anh còn không thèm nghe lời cô nói đã vội cướp lời.
- Tôi nói đúng rồi phải không? Tôi thật sự không hiểu tình yêu của cô là gì nữa? Cô chung thủy đến thế cơ à? Tôi đã làm đến mức như vậy, chà đạp cô đến như vậy... mà cô vẫn còn tình cảm với tôi?
- Chuyện này đúng là nực cười hết sức, quả là chuyện cười có một không hai. Có thể nói là cô chung tình cới tôi, cũng có thể nói là cô ngu ngốc, cô luyến tiếc nhan sắc của tôi, không nỡ... hận một người... hoàn hảo như tôi.
Anh vừa nói vừa từ từ ngồi dậy, nụ cười trên môi càng ngày càng khiến cho người ta tởm lợm.
Từ trước đến giờ cô chưa từng biết Bắc Dật Quân này lại là một con người tự luyến đến vậy đó.
Nếu là trước kia thì chắc chắn cô sẽ càng thích anh hơn, cô sẽ thấy anh là một người đáng yêu, tự tin. Chắc chắn cô sẽ cười một tràng dài do vui sướng.
Nhưng hiện tại sao mà cô lại không thể cười nổi nữa? Trái tim cô thật lạnh lẽo, gương mặt lại càng thêm cứng đờ.
Vẫn còn tình cảm với người này sao? Sao lại như vậy? Có thể không? Anh ta... anh ta đã hại cô thành ra thế này, vậy mà cô lại còn tình cảm với anh ta? Anh ta đã chà đạp trái tim của cô, sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934747/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.