Thiếu gia, tôi đã đưa thiếu phu nhân về rồi. Để tôi dẫn phu nhân lên lầu để làm quen trước.
Quản gia cung kính, khom người báo cáo với Bắc Dật Quân.
Nói xong cô liền quay người sang, nói với Yến Mịch.
- Thiếu phu nhân, chúng ta đi.....
Quản gia còn chưa kịp dứt lời thì có một giọng nói trầm ấm cất lên.
- Không cần đâu, tự quản gia cô sắp xếp là được rồi, cứ để cô ta ở lại đây.
Nghe thấy giọng hắn ta Yến Mịch liền bị khựng người.
- À, dạ, vậy.... theo ý thiếu gia, tôi sẽ sắp xếp.
Nói xong quản gia liền chậm rãi bước đi.
- Ngẩng đầu lên cho tôi xem xem. Cả tuần rồi không nhìn thấy cô, không biết... cô đã khác hơn lúc trước thế nào.
Ha! Khác? Chỉ mới một tuần không gặp thôi mà, anh ta có cần phải như vậy không? Trông khi lúc trước cả mất thánh anh ta cũng không về... vậy mà lần này...
Cô vẫn im lặng không nói gì cũng không ngẩng đầu lên.
Không thấy cô phản ứng gì anh ta bỗng sầm mặt tức giận, đứng dậy bước đến vài bước... đưa tay kéo cô về phía mình.
Cô ngồi trên đùi anh, tay chân run rẩy không ngớt, mặt cô cắt không còn giọt máu im lặng cúi đầu.
Anh chợt đưa tay nâng cằm cô lên, tim cô như ngừng đập.
- Cô... đang cố tình thử lòng kiên nhẫn của tôi sao?
Cái giọng trầm ấm lúc nãy trong đôi chút đã tan mất, đổi lại là một sự lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934749/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.