Vừa tỉnh dậy, mở mắt ra cô còn chưa kịp định hồn lại thì nước mắt đã rơi ra. 
Hiện tại cô cảm thấy mình giống như là một người dư thừa vậy, cô cũng không biết là mình có còn là tiểu thư của nhà họ Nhã không nữa, hay là hiện tại cô chỉ là Bắc thiếu phu nhân? 
Ba cô sao lại vô tình như vậy kia chứ? Trước giờ Yến Mịch cô chưa từng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng này của ba. Tim cô như bị đâm một nhát thật sâu, thật sâu, gia đình không cần cô nữa, cô không còn là đứa con gái duy nhất của ba mẹ nữa, càng không phải là người được ba mẹ yêu thương nhất nữa. 
Chỉ sau một thời gian nhắn thôi mà cô đã mất đi tất cả, đã trắng tay không còn gì. 
Bây giờ Yến Mịch chỉ muốn chết đi cho xong, lúc trước cô sống vì muốn sống vì bọn họ, hiện tại bọn họ xem cô là công cụ thì cô có còn phải sống vì họ nữa không? 
- Khóc gì chứ? Đau lòng lắm hay sao? 
Là giọng nói quen thuộc này. Nó vẫn khiến cho tim cô giá băng như thường. 
Yến Mịch quay sang nhìn Bắc Dật Quân, anh ta đứng bên cửa sổ, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, gió đông không ngừng thổi qua mái tóc của anh, khung cảnh này gần như nên thơ. 
Nhìn thấy anh cô không khỏi giật mình. 
Nãy giờ tỉnh dậy cô chưa phát hiện là anh đang đứng trong phòng. 
- Bọn họ đã không cần cô rồi, đến cuối cùng cô chỉ là một công 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934705/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.