Bắc Dật Quân bế Yến Mịch trở về biệt thự Bắc gia. 
- Thiếu gia. 
Quản gia lo lắng không yên từ nãy đến giờ, cuối cùng bây giờ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. 
- Thiếu gia, Yến Mịch sao vậy? 
- Cô còn hỏi, không mau gọi cho bác sĩ đi! 
Giọng anh lạnh như băng liếc nhìn quản gia. 
Quản gia vừa lấy điện thoại ra chưa kịp bấm số thì Dật Quân bỗng cất thêm lời. 
- Đừng gọi cho chú ấy, gọi cho bác sĩ riêng của tôi đi! Chú ấy đến đây là càu nhàu đủ điều, phiền chết đi được! 
...----------------... 
...----------------... 
- Cô ấy sao rồi? Bao giờ thì chết vậy? 
Ôi trời! Anh ta đang trù Yến Mịch đó à? Thật ác mồm ác miệng mà. 
- Cậu mong vợ cậu chết lắm à? Có phải là có tình nhân bên ngoài, muốn vợ mau chết để trước cô tình nhân đó về không? 
Đây là bác sĩ riêng của anh, mới đầu bọn họ cũng chẳng thân thiết gì nhưng dần dần lại thành bạn. 
Anh bác sĩ riêng này là một cậu sinh viên nghèo theo nghành y, cũng là do Bắc tổng chỉ nhìn là nhận ra nhân tì nên đã ra tay giúp đỡ. Mang ơn Bắc tổng, đương nhiên anh bác sĩ này vừa là bạn, cũng vừa là người mang ơn Bắc tổng. Vừa là bạn bè thân thiết, cũng vừa cung kính, sợ hãi. 
- Ha! Tình nhân? Tình nhân thì chơi qua một lần đã chán rồi, trước về làm vợ... để ngày nào cũng phải nhìn bản mặt chán ngấy đó hay sao? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934706/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.