Anh nhìn cô không chớp mắt còn gương mặt thì lạnh tanh như diêm Vương.
Sau một lát anh mới đặt ly rượu xuống bàn, từ từ bước đến Yến Mịch.
Đôi tay thon dài của anh vươn ra, nâng cằm Yến Mịch lên.
Anh nghiêng đầu rồi lại nhìn cô thêm một lát nữa. Cứ nhìn như vậy mà không cảm thấy chán.
- Cô.....
Anh định nói gì đó rồi lại thôi không nói nữa.
Bất chợt... anh mỉm cười rồi khom người xuống mắt đối mắt, mặt gần mặt.
- Vậy thì cô nên ngoan ngoãn cho tới khi tiệc mừng thọ của nội kết thúc, đừng có làm càng như hôm nay, cũng đừng chống đối tôi. Nghe lời một chút thù mới khiến người ta thương được, chứ còn ngang bướng... chỉ khiến cho tôi cảm thấy vô vị mà thôi.
Cô nhìn anh lạnh nhạt không nói gì, dường như trong đôi mắt xinh đẹp đó của cô còn có mang theo một ít chết chóc bá đạo mà trước giờ chưa từng thấy ở cô.
Yến Mịch vừa bị thuần phục dưới bàn tay sắt đá của Bắc Dật Quân vừa có sự chống đối, ngang bướng, bướng bỉnh ở trong mắt. Trong một thân xác mà cứ như có hai người, khác nhau đến lạ thường.
Có phải là do cô bị đả kích quá nên mới thành ra như vậy?
Ha! Cũng đúng thôi! Chính là cảm giác chán đời, cảm giác bị phản bội. Sống vì họ mà họ lại chẳng cần cô. Cô luôn nghĩ đến họ nhưng họ làm quên đi sự tồn tại của cô. Trên danh nghĩa hiện tại thì cô cứ cho rằng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934702/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.