Ẩn hiện của sự ấm áp, dịu dàng chính là sự kì lạ của người đàn ông lạnh lùng này. Lại một đêm nữa anh ta lại ôm Yến Mịch mà ngủ.
Dường như là mấy ngày này cô đã quen với vòng tay ấm áp này rồi, liệu... một ngày nào nữa không còn thì cô có ngủ được không?
Khi thức giấc, Yến Mịch liền vội vàng quay người sang, cứ tưởng rằng sẽ được bắt gặp khuôn mặt và đôi mắt dịu dàng của anh, nhưng ai ngờ anh đã dậy từ lúc nào. Trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại một mình cô.
Cạch!
Tiếng mở cỷa vừa vang lên cô nàng đã vội háo hức mà ngồi dậy.
Anh ấy còn chưa đi sao?
Còn chưa kịp cất lời thì đôi mắt đã chứa đầy sự thất vọng.
Cô đang mong chờ gì chứ? Bắc Dật Quân? Đã biết là sự hứng thú nhất thời vậy mà vẫn cứ đâm đầu vào, cô đúng là một người con gái ngu ngốc đến tột cùng.
Một là buông, hai là níu kéo, nếu đã chọn cái nào thì hãy dứt khoát một chút. Cứ buông buông, kéo kéo thế này thì mối quan hệ này đến lúc nào mới xong đây?
- Thiếu phu nhân! Em dậy rồi sao? Vậy thì hãy mau xuống giường mà chọn lựa đồ và trang điểm đi.
Dập tắt đi thẩn thờ cỷa Yến Mịch, quản gia cất lời. Giọng nói của quản gia nghe rất vui vẻ.
...----------------...
Đi theo quản gia vào một căn phòng của căn biệt thự, Yến Mịch nhìn thấy.....
- Wow! Đây lag gì vậy? Ở đây... mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934627/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.