🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Một khoảng thời gian sau, Bắc Dật Quân tỉnh dậy thì thấy Yến Mịch cũng đã ngủ thiếp đi luôn rồi, có lẽ là vì mệt quá. Dù sao thù tay Yến Mịch vẫn chưa lành, nếu đan lâu quá thì cũng không tốt.



Bắc Dật Quân nhẹ nhàng lấy chiếc áo còn đan dang dở và cây kim ra khỏi tay cô. Tuy đã rất cố nhẹ nhàng rồi nhưng anh vẫn làm cho cô thức giấc.



- Anh tỉnh rồi sao?



Hết dụi dụi mắt, cô lại bóp bóp vai của mình. Cánh tay bị tê luôn rồi.



- Sao vậy? Đau vai à?



Đúng đấy, còn không phải là tại anh hay sao? Ngủ trên vai cô thoải mái đến vậy sao?



- Không sao đâu, chỉ bị tê chút thôi. À! Trời tối luôn rồi này. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.



Yến Mịch nhìn ra ngoài cửa, quả thật là tối rồi, bây giờ cũng bảy giờ rồi chứ đâu có ít.



- Trời tối thì tối thì tối thôi, dù sao thì cô cũng đâu ngăn cản được thời gian. Nếu đã không ngăn được thì phải biết trân trọng từng giây từng phút, đừng có muốn chết nữa. Có nhiều người rất khao khát được sống nhưng lại không được đấy. Vậy mà cô lại từ bỏ sinh mạng của mình.



Anh vừa nói vừa bóp vai cho Yến Mịch.



- Thiếu gia, thiếu phu nhân! Cơm tối đã được bày lên xong cả rồi. Mời thiếu gia và thiếu phu nhân dùng bữa tối.



Một nữ hầu đi lên, cô ấy cung kính cuối đầu mời họ dùng cơm. Cảnh tượng này... cô vẫn chưa nhìn quen, ngay cả ở

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934628/chuong-154.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.