Bước vào thang máy với sự trầm trồ của mọi người, đến khi cửa thang máy đóng lại cô mới không còn cảm thấy ngạc thở.
- Anh thả tôi xuống được rồi đó.
- Nằm im đi! Từ đây đến phòng làm việc của tôi còn nhiều người lắm.
Hả? Còn phải như vậy đến bao lâu nữa chứ? Cô như vậy đã đủ xấu hổ lắm rồi!
Ting!
Quả nhiên như lời anh nói, cửa thang máy vừa mở ra thì bên ngoài đã có người tiếp đón.
- Tổng... tổng giám đốc!
Bọn họ vừa nhìn thấy cảnh tượng này đều phải sững người.
- Nhìn chằm chằm vào vợ tôi làm gì chứ?
Hả? Vợ?
- À! Thì ra là... Bắc thiếu phu nhân!
Trên môi Bắc Dật Quân chợt hé lên nụ cười hài lòng.
Cộc! Cộc! Cộc!
Bắc Dật Quân chỉ mới bước vào bước chân thôi thì...
- Tổng giám đốc!
- Tổng giám đốc!
...----------------...
Cạch!
Cuối cùng thì cũng đã đến phòng làm việc tổng giám đốc của Bắc Dật Quân rồi.
Yến Mịch vừa ngồi xuống sofa liền thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy phải bước qua lớp lớp người đông đúc, cứ như là Yến Mịch đã vượt qua thử thách sinh tử vậy. Thật đáng sợ!
Cốc! Cốc! Cốc!
- Vào đi!
Một người phụ nữ bước vào, eo thon, dáng dọn, mặc bộ đồ công sở trên người trông vô cùng quyến rũ và gợi cảm.
Cô ấy là ai?
- Bắc tổng, như lời anh dặn dò, tôi đã đem đến cho thiếu phu nhân những thứ cần thiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934559/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.