Một lúc sau đó, Yến Mịch trở về với một hình hài khác hẳn lúc nãy. Không phải là đang nói cô xấu hơn hay đẹp hơn, mà cô trông đơn giản hơn, đơn giản một cách rất đáng yêu, xinh xắn.
Làm cho Bắc Dật Quân không thể nào rời mắt khỏi cô được.
Yến Mịch chỉ mặt một bộ đầm bình thường, dài đến đầu gối kết hợp cùng đôi giày thấp đáng yêu và bím tóc được tết gọn gàng ở sau gáy. Chỉ có vậy thôi, không trang sức cũng chẳng trang điểm nhưng lại thanh lịch, dịu dàng và xinh đẹp một cách kì dịu.
Mà cũng lạ thật đấy! Không cần thân hình nóng bỏng, gợi cảm, cũng không cần trang điểm loè loẹt, son môi đỏ chói hay váy ngắn lộ chân, lời nói quyến rũ. Vậy mà cũng có thể hút hồn của Bắc Dật Quân sao?
Sao Bắc Dật Quân cứ nhìn mình chằm chằm vậy? Mình như thế này... không đẹp sao?
- Anh... anh sao thế? Trông tôi mặt như thế này lạ lắm hả?
Cô thư ký kế bên cũng chẳng hiểu điều gì đang xảy ra trước mắt mình. Bắc tổng... đang ngơ ngác vì một người phụ nữ?
- Ờ thì... cũng không tệ, ít ra còn có thể tạm nhìn được.
Tạm nhìn được thôi sao?
- Được rồi, cô ra ngoài trước đi, có việc cần thì tôi sẽ gọi.
- Được, tổng giám đốc!
Cạch!
Từ khi cô thư ký ra ngoài cô cứ đứng như chết trân, không dám cử động cũng chẳng dám nói câu gì.
Cho đến một lúc sao, anh làm xong một phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-thuong-cua-bac-tong/2934557/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.