Nhưng sự dịu dàng này lại không phải thứ Thịnh Hoàn Hoàn muốn.
Thịnh Hoàn Hoàn lặng lẽ tránh khỏi tay Lăng Tiêu rồi chống người ngồi dậy, hơi lạnh lập tức tràn về hướng cô từ bốn phương tám hướng: “Lạnh quá."
Thịnh Hoàn Hoàn rùng mình một cái. Lăng Tiêu cởi áo khoác trên người ra choàng lên người cô.
Mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại: Rốt cuộc hắn đã hút bao nhiêu điếu thuốc?
Nếu như giữa họ có một chút niềm tin thì hẳn sẽ biết cô là của hắn, con cũng là của hắn, sao lại đến mức phiền não như thế?
Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lăng Tiêu rót nước và nặn sẵn kem đánh răng đưa cho cô.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu quan tâm chăm sóc cô như thế.
Lúc ăn cơm cực kỳ yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện.
Sau bữa ăn, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Lăng Tiêu: “Tôi muốn về nhà." Ba và ông bà ngoại đang ở nhà chờ cô trở về.
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt cô, đôi mắt thâm thúy cực kỳ sắc bén: “Tôi đưa em về, buổi chiều cùng tôi trở về Lăng Phủ đi."
Thái độ của hắn rất khép nép, giọng nói rất ôn hoà, nhưng lại không cho phép thương lượng.
Hắn muốn Thịnh Hoàn Hoàn trở về Lăng Phủ với mình, không biết Đường Nguyên Minh đã đi đâu, chỉ khi nào cô ở bên cạnh thì hắn mới an tâm được.
Nhưng đây chỉ là ý muốn của hắn, Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn hắn mà hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671993/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.