Lăng Tiêu nhìn bóng lưng gầy gò của Thịnh Hoàn Hoàn mà tim đau nhói, hắn rất muốn ôm cô, nhưng trong lòng lại có một cây gai.
Cú điện thoại hồi trưa gần như bức điên hắn, hắn nghe thấy Đường Nguyên Minh cưỡng hôn cô, nghe thấy tiếng xé quần áo và âm thanh nặng nề khi cô bị
ném lên giường, cuối cùng là tiếng cô thét lên.
Sau khi điện thoại bị cúp máy, hắn liên tục gọi qua cũng không có ai nghe, tim hắn như bị xé nát rồi bị chà đạp vào vũng bùn.
Gần hai mươi phút sau Đường Nguyên Minh mới nghe máy. Trong gần hai mươi phút đó, hắn như con chó bị giẫm vào vũng bùn, bị người ta nhiều lần chà đạp, sỉ nhục, hắn không cam lòng, thống hận, tự trách, cảm thấy
mình hèn mọn đến tột độ.
Cú điện thoại kia của Đường Nguyên Minh làm Lăng Tiêu thua đến mức thảm hại.
Sau khi cúp điện thoại, trong một thời gian rất dài, đầu óc của hắn đều trống rỗng.
Hắn thừa nhận mình không thể chấp nhận sự thật này.
Hắn hận mình vô dụng, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một cái gai, cái gai vô hình kia nằm ngang trong lòng hắn, nằm ngang giữa hắn và cô.
Hắn rất muốn nói với cô "Không sao', nhưng hắn không làm được. Bởi vì trong lòng hắn vẫn đang nói với bản thân rằng: “Có sao" ! "Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi ở bên ngoài canh chừng cho em."
Lăng Tiêu vẫn đi ra ngoài, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn căn phòng trống rỗng mà bi thương nhắm mắt lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671992/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.