Thịnh Hoàn Hoàn tựa lưng vào ghế rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô đang nghĩ Lăng Tiêu sẽ không biến thành Lăng Hoa Thanh kế tiếp.
Nếu như sinh đứa nhỏ ra thì hắn nhất định sẽ mang nó đi xét nghiệm ADN, cho nên hắn nói chờ sinh nó ra thì họ lại tái hôn.
Cô biết đứa nhỏ này là của Lăng Tiêu, nhưng hắn không biết.
Hắn nói ra lời này chẳng phải là đã suy xét đến chuyện nếu như đứa nhỏ không phải của mình thì cô không có tư cách trở thành vợ hắn?
Lăng Tiêu nhìn một bên mặt tinh xảo của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng có cảm giác mệt mỏi đến cùng lực, hắn chỉ lo lắng chuyện lần này lại xảy ra nên mới muốn canh giữ bên cạnh cô.
Nhưng cô lại không hiểu được sự sợ hãi trong lòng hẳn.
Trên đường đi hai người không nói câu nào.
Khi trở lại Thịnh gia, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên lệ rơi đầy mặt, vui quá mà khóc, Thịnh Xán thì nghẹn ngào nói không ra lời.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người ba đã già đi mấy tuổi trong vòng một đêm thì đôi mắt vừa cay vừa nóng lên: “Ba, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng cho con."
Thịnh Xán lắc đầu, kiểm tra khắp người xem cô có bị thương hay không, sau khi tra xét mấy lần thì mới ôm cô nghẹn ngào nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi"
Lần này Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương nặng, chỉ có mấy vết cắt nhàn nhạt trên cổ tay và vết đạn bản sượt qua cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671994/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.