Chương trước
Chương sau
Lời này là nói cho Cố Nam Thành đứng bên ngoài nghe, lúc nói câu này, khóe miệng Trần Do Mỹ vẫn nở nụ cười của người chiến thắng.

Khi đến gần Nam Tâm, cô ta mới dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Cha cô quỳ lạy cầu xin Cố Nam Thành, đáng tiếc Cố Nam Thành không quay đầu lại, cha cô té xỉu trên đường, nếu không phải tôi xin anh ấy thì Cố Nam Thành căn bản không quan tâm đến chết sống của ông ta, thì ra Nam Tầm cô cũng chỉ được như thế”

Nam Tầm sớm đã hết hy vọng với Cố Nam Thành, không có chờ mong sẽ không có thất vọng, cho nên nghe Trần Do Mỹ nói những lời này cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười lạnh: “Vì sao không dám để Cố Nam Thành nghe thấy lời này? Sở dĩ cô cứ lấy tôi ra so sánh, chứng tỏ trong lòng cô biết rõ mình không bằng tôi.”

“Tôi không bằng cô?” Trần Do Mỹ khit mũi coi thường.

Nam Tầm bình thản ung dung mà nói tiếp: “Dù Nam gia phá sản thì thế nào, tôi có cách để kiếm sống, có bạn bè chân thành mà giàu có, mà cô thì sao? Cô có cái gì? Cô chỉ có một người cha tham ô ngồi tù, một thằng anh chẳng ra tích sự gì và một bà mẹ tham lam.” 

Mặt Trần Do Mỹ dần trở nên âm trầm, sự kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất hầu như không còn.

Nam Tầm tiếp tục nói: “Cô ăn bám được Cố Nam Thành thì thế nào, một ngày là tiểu tam, cả đời cũng không thoát được tiếng xấu. Hơn nữa cô cảm thấy Cố Nam Thành sẽ mê mệt gương mặt này bao nhiêu năm?”

Nam Tầm búng búng áo Trần Do Mỹ: “Cảm ơn cô đặc biệt đến báo cho tôi biết tình hình cha tôi.

Dứt lời, Nam Tâm dời mắt khỏi gương mặt xanh mét của Trần Do Mỹ, lập tức đi ra ngoài cửa.

Lúc này Cố Nam Thành đã đứng lên, hình như đang muốn rời đi.

Nam Tầm không hỏi cái gì, chỉ lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh đưa cha tôi tới bệnh viện”

Cố Nam Thành nhướng mày: “Không hỏi xem vì sao cha cô tới tìm tôi?”

Nam Tầm dời mắt khỏi người Cố Nam Thành: “Không có hứng thú.”

Không cần hỏi cô cũng biết mấy trò của Cố Nam Thành, Nam Hạo Thiên tìm gã là muốn xin gã đừng làm quá tuyệt tình, nhưng hiển nhiên ông ta không hiểu Cố Nam Thành, gã căn bản chẳng quan tâm đến chuyện này.

Cô đã sớm cảnh cáo Nam Hạo Thiên, làm việc đừng quá tham lam, phải để lại đường lui cho mình, đáng tiếc ông ta không nghe khuyên bảo!

“Quả nhiên đủ máu lạnh.” Cố Nam Thành cười lạnh: “Cũng phải, cho dù Nam gia có đổ thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến cô, tùy tiện tìm một người đàn ông là dựa vào được rồi, Diệp Thần kia không tồi, đáng tiếc quá non.”

Diệp Thần?

Hôm qua cô mới quen biết Diệp Thần, sao Cố Nam Thành lại biết?

Mặt Nam Tâm chợt trầm xuống: “Anh điều tra tôi?”

Cố Nam Thành nói: “Tôi không rảnh điều tra cô, chỉ là trùng hợp Tây Tây là bạn học của Diệp Thần, tối hôm qua họ ăn cơm ở bên ngoài, bị tôi gặp được”

Lúc này Trần Do Mỹ đã ổn định cảm xúc đi tới, vươn đôi tay khoác lên cánh tay Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, hai người đang nói gì?”

Cố Nam Thành rút cánh tay khỏi tay Trần Do Mỹ: “Không có gì, chúng ta đi thôi.” 

Dứt lời, Trần Do Mỹ cũng rời đi.

Nam Tầm đặc biệt câm nín, hiện tại ai cũng thích nhìn mặt đoán mò à?

Hơn nữa, có phải Cố Nam Thành còn chưa làm rõ không, đừng nói hiện tại cô và Diệp Thần không có gì, dù có cũng không tới phiên gã nói ra nói vào, ăn nói móc họng là do cảm thấy Diệp Thần trẻ hơn Trần Do Mỹ sao?

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.