Mặt gã sa sầm, một lúc sau khẽ măng một tiếng, xoay người chạy trở về rồi ôm Nam Hạo Thiên đã bất tỉnh nhân sự đến bệnh viện...
Nam Tầm ngủ một giấc đến giữa trưa, Cố Hoan chơi mệt rồi thì ngủ bên cạnh Nam Tâm, Nam Tâm đứng dậy chỉnh đốn xong mới đánh thức Cố Hoan.
Họ đói bụng, hai mẹ con không biết nấu nướng đành xuống lầu kiếm đồ ăn.
Mới ra cửa liền nhìn thấy Diệp Sâm, Diệp Sâm cao lớn mặc một bộ đồ màu đen, tôn quý lại cứng rắn, so với buổi sáng thì như hai người khác biệt, lúc này anh như một vương giả được mọi người vây quanh, bước từng bước một chậm rãi đi về hướng thang máy.
Khi đi qua trước mặt hai mẹ con, anh nhìn thẳng rồi đi lướt qua.
Nam Tầm nhìn vệ sĩ kéo vali, suy đoán Diệp. Sâm phải về Mỹ.
Đây là kết quả tất yếu, Nam Tâm không có cảm giác gì, chỉ yên lặng chúc anh thuận buồm xuôi gió, cầu mong anh có thể tìm được một người con gái mình yêu thích ở đất khách quê người.
“Mẹ, chú muốn đi đâu?” Cố Hoan tò mò hỏi.
“Chắc là về MỹI”
“Chú còn trở về không?” Cố Hoan lại hỏi.
Nam Tầm nhìn bóng dáng kia biến mất trong thang máy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Chắc sẽ không về nữa.”
Cố Hoan rất tiếc hận: “Thật đáng tiếc, con rất thích chú.”
Kế tiếp Cố Hoan luôn thở dài, Nam Tầm hỏi cô bé làm sao vậy, cô bé thản nhiên trả lời: “Con chỉ nghĩ đến về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671298/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.