Đi ra từ bệnh viện, Cố Nam Thành sớm đã vứt chuyện mua nhẫn ra sau đầu, lên xe liền nói với Trần Do Mỹ: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em về trước, anh còn phải về công ty.
Trần Do Mỹ thấy sắc mặt Cố Nam Thành không tốt lắm thì không dám nhiều lời, chỉ quan tâm nói: “Nếu không em tự đón xe về thôi, em không muốn anh quá mệt mỏi.”
Cố Nam Thành nhăn mày lại, trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Vậy em cẩn thận một chút.”
Thân thể Trần Do Mỹ cứng đờ, đây là lần đầu tiên Cố Nam Thành để cô ta lại giữa đường mà rời đi.
Hai giờ trước, người đàn ông này còn nói muốn kết hôn, muốn mua nhãn cho cô ta, nhưng sau khi nhìn thấy vợ trước thì mọi chuyện đều bị gã ném ra sau đầu.
Trần Do Mỹ siết chặt túi hàng hiệu trước người, nỗ lực ép mình cười thật tự nhiên: “Em không phải con nít, anh cứ yên tâm đi!”
Sau khi bước xuống từ trên xe, mặt Trần Do Mỹ hoàn toàn lạnh xuống.
Cô ta sai rồi, cô không nên đắc ý vênh váo. Cô ta chỉ muốn sỉ nhục Nam Tầm nên mới nói cho Cố Nam Thành chuyện Nam Hạo Thiên té xỉu, không ngờ lại biến khéo thành vụng, đánh mất cơ hội tốt như vậy!!!
Trần Do Mỹ hối hận không thôi, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Sau khi tạm biệt Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến đoàn xe.
Ngày đó Thịnh Hoàn Hoàn trở về rất sớm, bảo người hầu dọn hành lý đến dưới lầu rồi dắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3671300/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.