Chương trước
Chương sau
Chỉ nghe Lăng Tiêu dùng giọng nói cực kì lạnh nhạt nói ra lời nói sắc bén vô hình nhất: “Chỉ sợ cả Kim Thần cũng phải bái phục chịu thua lịch sử tình cảm của An Na tiểu thư. Không, cậu ta còn không bằng cô, chí ít cậu ta sẽ không cùng lúc chân đạp mấy thuyền. Ở Hải Thành của chúng tôi gọi dạng phụ nữ như cô là 'Tiểu thư' (1)."

(1) Ý chỉ gái điếm

Ma quỷ, ma quỷ.

Thẳng đến Lăng Tiêu rời đi, trong lòng An Na vẫn còn run rẩy.

Lúc này cô ta mới hiểu Lăng Tiêu khác với những người đàn ông trước kia mình gặp, hắn không hiểu thương hoa tiếc ngọc, cô ta không trêu chọc nổi loại đàn ông này!

Sau khi Lăng Tiêu rời đi, Trần Phỉ Phỉ tới gần An Na, cô ta đã thấy hết cuộc tranh chấp vừa rồi giữa An Na và Thịnh Hoàn Hoàn, cô ta rất muốn kéo thù hận cho Thịnh Hoàn Hoàn.

"An Na tiểu thư, thật là cô rồi, tôi là fan của cô, có thể nhìn thấy cô ở Hải Thành thực sự là..."

"Cút." Sự nhiệt tình của Trần Phỉ Phỉ lại bị An Na giội nước lạnh.

An Na tức đến hốc mắt đỏ bừng, vừa đi vừa hối hận nói: “Mình thật là óc bã đậu mới đến Hải Thành."

Trần Phỉ Phỉ bị giội nước lạnh cực kỳ tức giận, rốt cuộc cô ta trêu ai ghẹo ai?

An Na này nhìn như lợi hại lắm, cô ta vốn cho rằng có thể lợi dụng, không ngờ chỉ là nhìn vậy mà thôi.



Thịnh Hoàn Hoàn vừa ngồi xuống bên cạnh Cao Dương không lâu thì Lăng Tiêu đã xuất hiện cách đó không xa, hai vị giám khảo khác ngồi cùng nhau, mà An Na thì không thấy bóng dáng.

Thịnh Hoàn Hoàn vốn không phát hiện Lăng Tiêu, nhưng ánh mắt kia quá nóng làm cô muốn xem nhẹ cũng không thể.

Cô nhìn qua liền trông thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Lăng Tiêu, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc như trước đây.

Làm Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ là cặp khuy áo bảo thạch mà hắn đang vuốt ve kia, cô từng tặng hắn một đôi giống y như đúc.

"Giai Ca, cô cũng tới đây, tôi có lời muốn nói với cô và Hoàn Hoàn."

Lý Hưng Hoài kéo sự chú ý của Thịnh Hoàn Hoàn lại, lúc này cô mới phát hiện Triệu Giai Ca đã ngồi xuống đối diện cô.

Lý Hưng Hoài căn dặn các cô một số hạng mục cần chú ý, nhất là không thể phạm quy, nếu bị trừ điểm thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thứ hạng.

Thời gian nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, lúc Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại thì Lăng Tiêu và hai giám khảo kia đã rời đi, cô và Triệu Giai Ca bước lên sân đấu, đám người cùng rời khỏi khu nghỉ ngơi.

Trần Phỉ Phỉ bị loại không dám về đội xe do Giang Lương Ngọc từng dùng nhiều tiền kéo cô ta qua Quân Hạm, cô ta từng thề thốt cam đoan nhất định có thể đi vào top5, hiện tại người trong đội xe đều chờ xem trò cười, cô ta không muốn để họ đạt được.



Trần Phỉ Phỉ gọi điện thoại cho Lý Vệ Lâm, người đàn ông này luôn là fan hâm mộ trung thành nhất và ra tay hào phóng nhất của cô ta, cứ gọi một cái là đến.

Rất nhanh đã có người bắt máy, âm thanh hỗn loạn truyền đến từ điện thoại làm Trần Phỉ Phỉ rất khó chịu: “Lý Vệ Lâm, anh còn ở sân đấu sao?"

Cô ta đã bị loại mà anh ta còn xem cái gì?

Lý Vệ Lâm lại rất thẳng tính: “Vâng, làm sao vậy?"

Làm sao vậy?

Cô ta đã bị loại mà anh ta còn hỏi cô làm sao vậy?

"Tôi không muốn ở lại đây, anh đưa tôi trở về đi." Trần Phỉ Phỉ nói.

Nếu là ngày trước Lý Vệ Lâm nhất định sẽ vui vẻ chấp nhận, nhưng lúc này trận chung kết sắp bắt đầu rồi, anh ta rất chờ mong biểu hiện của Kim Thần và Thịnh Hoàn Hoàn trên đường đua.

Thế là anh ta nói: “Trận chung kết sắp bắt đầu rồi, tôi xem xong rồi đưa em về được không?"

Lý Vệ Lâm là thẳng nam, nói lời này không phải đang xát muối vào vết thương của Trần Phỉ Phỉ sao?

Anh ta dám từ chối cô.

Giọng điệu của Trần Phỉ Phỉ đột nhiên trở nên gay gắt: “Vậy anh xem cho đủ đi, coi như tôi bị mù nên coi anh là bạn bè."

"Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ?"

Trần Phỉ Phỉ cúp điện thoại, Lý Vệ Lâm giãy dụa một lát rồi cuối cùng vẫn đứng dậy đi tìm Trần Phỉ Phỉ.

Trên đường về khu nghỉ ngơi, Lý Vệ Lâm trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì nhịn không được gọi tên của cô: “Thịnh Hoàn Hoàn."

Thịnh Hoàn Hoàn nghi ngờ dừng bước: “Lý Vệ Lâm? Sao anh ở chỗ này, anh không đi xem thi đấu sao?"

Lý Vệ Lâm gãi gãi đầu, thật không dám đối diện với đôi mắt trong veo linh động của Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi có việc đột xuất, tôi muốn nói một tiếng 'Cố lên' với cô, vụ đánh cược của chúng ta còn hiệu lực."

Nói xong, Lý Vệ Lâm lập tức chạy nhanh đi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo hướng anh ta rời đi liền đoán được anh ta đi tìm Trần Phỉ Phỉ.

Nhớ tới tính cách của Trần Phỉ Phỉ, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được cảm khái: Thật đáng tiếc, tên này tính tình không tệ, nhưng ánh mắt không tốt lắm!

Khi Lý Vệ Lâm đi vào phòng nghỉ thì các tay đua đều đi đến sân đấu, anh ta tìm hồi lâu, rốt cục cũng nghe thấy giọng nói của Trần Phỉ Phỉ trong phòng thay đồ.



Anh ta vừa định gõ cửa thì tiếng nói tức giận của một người đàn ông đã truyền ra từ bên trong: “Cái gì, không cho nữa? Trần Phỉ Phỉ, trước đó chúng ta đã nói rõ là chỉ cần tôi động tay trên xe của Sơ Tình, sau khi chuyện thành công thì cô phải cho tôi thêm một triệu, bây giờ cô muốn lật lọng à?"

Cái gì?

Cuộc thi trước đó của Sơ Tình không phải do thao tác sai lầm, mà là Trần Phỉ Phỉ mướn người giở thủ đoạn trên xe của cô ấy sao?

Nếu không phải chính tai nghe được thì đánh chết Lý Vệ Lâm cũng không tin nữ thần của mình lại làm ra chuyện như vậy.

Tiếp đó giọng của Trần Phỉ Phỉ truyền đến: “Mục đích tôi bảo anh làm là để Sơ Tình không thể dự thi, nhưng cô ta vẫn thi mà, vậy thì nhiệm vụ chưa hoàn thành, số tiền còn lại không thể cho anh."

"Cô nên may mắn Sơ Tình chỉ bị thương nhẹ, nếu không bị người ta điều tra ra thì tôi và cô đều phải ngồi tù. Huống chi cô ta có dự thi hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cô, đâu có được chia vào một tổ với cô, hơn nữa hai người đều bị loại mà."

"Cho nên tôi càng không thể đưa tiền cho anh..."

Tiếng cãi vả bên trong càng phát kịch liệt, người đàn ông kia tức đến mức vả cho Trần Phỉ Phỉ một cái tát “Chát" vang dội, cô ta bị doạ thét lên.

Lý Vệ Lâm vội đẩy cửa ra xông vào, lập tức bắt lấy người đàn ông kia rồi đẩy ra: “Anh làm gì."

Người đàn ông thấy có người ngoài nên lập tức đè mũ xuống, vội vàng chạy đi.

Trần Phỉ Phỉ ôm chặt Lý Vệ Lâm khóc rống.

"Người đàn ông kia là ai, sao anh ta lại ra tay với em?" Lý Vệ Lâm giả vờ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa họ.

Trần Phỉ Phỉ che bên mặt bị đánh mà thút thít: “Một tên biến thái, hắn nói hắn là fan của tôi, vừa tiến đến đã động tay động chân với tôi, may mà anh tới kịp thời."

Không có một câu nói thật.

Lý Vệ Lâm lập tức lấy điện thoại ra: “Vậy thì báo cảnh đi, người như vậy nên bị bắt lại."

Trần Phỉ Phỉ biến sắc, lập tức ngăn cản Lý Vệ Lâm: “Đừng, thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không bị thương, tôi muốn về nhà, anh đưa tôi về nhà đi!"

Nói xong, Trần Phỉ Phỉ chủ động tựa vào người Lý Vệ Lâm.

Nhưng Lý Vệ Lâm lại không vui nổi, anh ta luôn coi Trần Phỉ Phỉ là nữ thần trong lòng, nhưng bây giờ mới phát hiện cô ta ác độc như thế làm anh ta cảm thấy thật lạ lẫm.

"Vệ Lâm?" Trên mặt Trần Phỉ Phỉ tràn đầy nghi vấn, không ngờ Lý Vệ Lâm lại đẩy mình ra.

Lý Vệ Lâm quay mặt đi, giọng nói không còn dịu dàng như trước kia, trên mặt cũng không còn vẻ ngượng ngùng nữa: “Tôi giúp cô gọi xe! Hôm nay tôi không lái xe tới."

Ý cười trên khóe miệng Trần Phỉ Phỉ từ từ biến mất, sự thay đổi của Lý Vệ Lâm làm cô ta hoài nghi anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và người đàn ông kia...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.