Chương trước
Chương sau
Nhưng việc nhỏ này đã không thể làm cô đau đầu, không phải chỉ chụp mấy tấm ảnh và một quảng cáo nhỏ thôi sao, cô lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.

Sau vài lần chiến đấu, đám người Chu Tín cũng biết tài ăn nói của Thịnh Hoàn Hoàn ghê gớm đến cỡ nào nên lần này không nhắm vào chuyện trang sức trên tay cô nữa. Thịnh Hoàn Hoàn có ảo giác như họ đang hài hòa cùng phát triển huy hoàng.

Đêm đó Thịnh Hoàn Hoàn bận đến khuya mới trở về, khi còn cách Thịnh gia mấy trăm mễ thì đột nhiên bị một chiếc siêu xe màu lam lao tới chặn đường.

Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra chiếc xe này, cô từng nhìn thấy trong gara của Lăng Tiêu.

Mà lúc này Lăng Tiêu đang ngồi trong chiếc xe phong cách đó, khuôn mặt tuấn tú lạnh căm căm đang mím chặt môi mỏng đối diện với cô cách hai lớp kính.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết vì sao Lăng Tiêu xuất hiện ở chỗ này, càng không rõ vì sao hắn lại chặn đường mình.

Chẳng lẽ là cục tức hồi sáng còn chưa trút hết ra, hắn biết cô không ngoan ngoãn chịu phạt?

Nếu là thật thì đúng là làm khó hắn, nhà giàu số một Hải Thành bận rộn như thế mà còn phải đích thân đến chặn đường cô.

“Xuống xe.” Rất nhanh Lăng Tiêu đã xuất hiện trước mặt cô, giọng nói mang theo ý ra lệnh không cho phép kháng cự.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, lại là cái giọng điệu này, hình như hắn đã quên họ đã ly hôn, cô không còn gì nhờ vã hắn nên không cần ăn nói khép nép nữa.

Cô kéo cửa sổ xe xuống, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh có chuyện gì à?”

Cô không cho rằng bây giờ bọn họ còn có gì để nói.

Lăng Tiêu không trả lời mà chỉ lạnh lẽo lặp lại: “Xuống xe.”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc vài giây rồi duỗi tay tháo dây an toàn trên người xuống, hiện tại cô rất mệt, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn ở chỗ này.

Hơn nữa hiện giờ nữ thần làm hắn nhớ mãi không quên đã trở lại, hai người đang bàn chuyện cưới hỏi, hắn sẽ chẳng thèm làm gì cô đâu.

Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp làm Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra mình sai trầm trọng đến mức nào.

Vừa xuống xe Lăng Tiêu đã nắm lấy cổ tay cô rồi cứng rắn kéo cô qua, dùng một tay ấn cô lên đầu xe.

Sau đó cô nghe thấy tiếng cúc áo bung ra.

“Lăng Tiêu anh làm cái gì vậy, buông tôi ra.”

Thịnh Hoàn Hoàn bị doạ đến biến sắc, lập tức ra sức giãy giụa.

Nhưng Lăng Tiêu lại dễ dàng tóm lấy tay cô rồi ấn chúng lên đỉnh đầu, ánh mắt tràn ngập chiếm hữu dời từ chiếc cổ mảnh khảnh thẳng xuống phía dưới.

Trắng nõn nà, không có chút dấu vết nào.

Cái này không giống với tưởng tượng của hắn.



Nhưng cục đá đè lên tim hắn cả ngày lại biến mất vào thời khắc này.

“Buông tôi ra, tên chết tiệt này.” Thịnh Hoàn Hoàn phẫn nộ rống giận vào mặt Lăng Tiêu.

Hành vi của Lăng Tiêu làm cô cảm thấy rất nhục nhã, ánh mắt sắc bén bá đạo đó càng làm cô không thoải mái, dựa vào cái gì mà hắn dám làm thế với cô?

Cũng may Lăng Tiêu không làm gì tiếp, khi cô rống giận lần nữa thì hắn đã buông cô ra.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nắm chặt áo mình rồi ngồi dậy, hốc mắt đỏ bừng tức giận trừng người đàn ông âm u trước mặt: “Anh có ý gì?”

Hành vi vừa rồi của hắn như đang kiểm tra trên người cô có dấu vết người đàn ông để lại hay không.

Nhưng hắn dựa vào cái gì?

Bọn họ đã ly hôn, hắn có tư cách gì?

Sắc mặt Lăng Tiêu rất khó xem, lạnh lẽo lại mang theo chút âm u.

Hắn thật sự điên rồi nên mới chạy từ xa tới làm ra chuyện này.

Nhưng hắn đã thử nhịn, cuối cùng lại nhịn không được.

Buổi sáng lúc hắn đăng nhập Weibo liền thấy hình ảnh cô và Đường Nguyên Minh hôn môi, còn thấy được cô bị Đường Nguyên Minh ôm lên lầu, paparazzi còn nói cô ở lại chung cư của Đường Nguyên Minh một đêm.

Trai đơn gái chiếc, trai chưa cưới nữ chưa gả thì thử hỏi có chuyện gì không thể xảy ra chứ?

Buổi sáng nhìn thấy cô, hắn đã muốn xé quần áo cô xem bên trong có dấu vết Đường Nguyên Minh để lại hay không.

Có trời mới biết hắn phí bao nhiêu sức lực mới nhịn xuống được.

Nhưng nguyên ngày nay hắn vẫn không bình tĩnh lại nổi.

Cụ thể là từ tối hôm qua nhìn thấy tấm ảnh cô và Đường Nguyên Minh hôn môi, tâm tình của hắn luôn không dịu lại được.

Cả ngày nay hắn không làm được gì cả.

Trong đầu đều là hình ảnh cô nằm dưới người Đường Nguyên Minh, hắn không thể khống chế nổi nữa, điều duy nhất muốn làm là cởi quần áo cô ra để kiểm tra một phen.

Hơn nữa hắn cũng làm như thế.

“Vì sao không nói lời nào, làm thế vui lắm hay sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết lúc này Lăng Tiêu hận bản thân đến mức nào, hắn cho rằng mình khác với Lăng Hoa Thanh, hắn cảm thấy mình có thể lạnh nhạt đối đãi, nhưng kết quả vẫn bước lên con đường xưa của ông ta.



Cô chỉ cảm thấy nếu bên cạnh Lăng Tiêu đã có Lâm Chi Vũ, hai người cũng tính đến chuyện kết hôn thì vì sao hắn còn tới trêu chọc cô?

Thịnh Hoàn Hoàn đỏ mắt cười lạnh với Lăng Tiêu: “Anh muốn tìm cái gì trên người tôi?”

Cả người Lăng Tiêu lạnh thấu xương: “Đừng nói nữa, để tôi im lặng một lát.”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác bụng lại đang co rút đau đớn, tâm tình càng bực bội: “Hôm qua tôi qua đêm ở nhà Đường Nguyên Minh, nếu chúng tôi đã xảy ra cái gì thì anh nghĩ xé áo tôi là nhìn ra được? Lăng Tiêu, không phải ai cũng ngang ngược thô lỗ như anh.”

Khí thế của Lăng Tiêu lập tức thay đổi: “Thịnh Hoàn Hoàn, tốt nhất cô đừng kích thích tôi, cô gánh hậu quả không nổi đâu.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn sắc mặt Lăng Tiêu cũng biết không thể kích thích hắn nữa, có chuyện gì mà người đàn ông này không dám làm?

“Lăng Tiêu, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, đừng để tôi xem thường anh.”

Nói xong câu đó, Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa bước lên xe.

Rất nhanh chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn theo hướng Thịnh Hoàn Hoàn biến mất với ánh mắt nặng nề, hắn dựa vào đầu xe hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, sắc mặt phức tạp mà lạnh lẽo.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng thì lập tức vào phòng tắm, bà dì đã tới, nhưng từ chiều đến tối chỉ thấy một chút đỏ, bụng lại co rút đau đớn ghê gớm.

Cô muốn uống thuốc giảm đau, nhưng tìm thật lâu cũng không ra nên lập tức bực bội đá văng hộp thuốc đi thật xa: “Chết tiệt, cả mày cũng ức hiếp tao.”

Thật vất vả mới dịu lại, cô bảo người hầu đưa ly nước đường đỏ lên rồi nằm xuống nghỉ, cuối cùng cũng cảm thấy đỡ hơn một chút.

….

Hôm nay Triệu Giai Ca rất buồn bực nên một mình đi đến quán bar uống rượu, Lệ Hàn Tư sợ cô ta bị người ta lợi dụng nên luôn canh giữ bên cạnh.

Vì thế anh ta trở thành đối tượng cho Triệu Giai Ca trút giận, đêm nay cô ta nói rất nhiều lời khó nghe, luôn đuổi anh ta đi.

Nhưng dù Triệu Giai Ca nói chướng tai đến mấy thì anh ta chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu: “Em uống say.”

Sau khi đưa Triệu Giai Ca trở về, Lệ Hàn Tư đi đến tiểu khu Lăng Kha ở, trước kia Lăng Kha luôn chờ đợi anh ta, nhưng lần này gõ cửa rất lâu cũng không có ai đáp lại.

Lệ Hàn Tư mới bừng tỉnh nhớ tới hôm qua sau khi mình uống say, Lăng Kha đã nói chia tay với mình.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Lệ Hàn Tư thu tay lại, đang định rời đi thì mấy công nhân đi tới.

Lệ Hàn Tư nghe bọn họ nói: “Kẻ có tiền thật tùy hứng, chín phần nội thất mới mà nói bỏ liền bỏ, đều là hàng xịn đấy, nếu bán lại cũng kiếm được không ít tiền.”

“Tôi thấy rất nhiều thứ đều hoàn toàn mới, cũng không biết người ta nghĩ thế nào, thôi chúng ta đi làm việc đi, dọn cho xong rồi trở về nghỉ ngơi sớm.”

Sau đó Lệ Hàn Tư thấy bọn họ mở cửa phòng Lăng Kha ra rồi đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.