Sắc mặt Lệ Hàn Tư sầm xuống, lập tức đi theo vào.
Chỉ thấy căn phòng vốn quen thuộc đã bị dọn dẹp trống không, sô pha anh ta và Lăng Kha từng ngồi cùng, cái giường từng ngủ chung đều biến mất, chỉ còn lại một vài đồ vật lặt vặt trên mặt đất.
Trong lòng dâng trào ngọn lửa hừng hực, anh ta tóm lấy một công nhân mà giận dữ hỏi: “Ai cho các người tiến vào?”
Lệ Hàn Tư đã ngồi trên vị trí đỉnh cao giới thương nghiệp mấy năm nên trên người có khí chất rất uy nghiêm.
Công nhân nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ú ớ nói: “Là... Là chủ của nhà này bảo chúng tôi lại đây dọn đồ, nói là muốn bán căn hộ này đi.”
Lệ Hàn Tư nghe xong thì khóe miệng nhếch lên một ý cười.
Ý cười rất nhẹ, lại tràn ngập châm chọc trào phúng.
Lăng Kha, không ngờ cô mới là người tàn nhẫn nhất!
Lệ Hàn Tư không hỏi thêm nữa mà buông công nhân ra rồi xoay người rời khỏi tiểu khu.
…
Khi Đường Dật nhận được điện thoại của Lăng Tiêu thì anh đang mơ một giấc mộng đẹp.
Cô gái nhỏ xinh đáng yêu trong mộng đang ngồi trên đùi anh, chu cái miệng nhỏ mê người thổi mùi hương thơm ngát lên lỗ tai anh, sau đó nâng cằm anh lên rồi từ từ, từ từ mà lại gần.
Ngay vào thời khắc sắp hôn lên môi anh, anh đã bị điện thoại của Lăng Tiêu đánh thức.
Đường Dật bị dựng đầu dậy mang một bụng lửa giận mà nói: “Con mẹ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dang-gom-cua-lang-thieu/3364024/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.