Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, chắc do cô quá nhạy cảm thật.

Nhìn Lăng Tiêu thong dong quý khí ngồi bên cạnh Lăng Hoa Thanh, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi vảnh tai lên, nghe thấy đều là những người đó khen ngợi Lăng Tiêu và Lăng Hoa Thanh.

Thịnh Hoàn Hoàn nhàm chán mà thu tâm tư lại, liền thấy Lăng lão thái thái cười tủm tỉm nhìn mình, trong mắt mang theo một tia trêu chọc.

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên đỏ mặt!

Sau khi ăn cơm trưa rồi tiễn khách đi, phía bệnh viện cũng truyền tin đến, đứa nhỏ trong bụng Lam Tiếu không giữ được!!!

Lăng lão thái thái thở dài: “Làm bậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn nắm lấy tay lão thái thái: “Bà nội...”

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn an ủi Lăng lão thái thái, cha con Lăng Tiêu vào phòng sách.

Nhìn giấy khen và cúp chất đầy quầy, Lăng Hoa Thanh đặc biệt vui mừng vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu: “Thật ghê gớm, con thật làm ba nở mặt nở mày.”

Không ai biết Lăng Tiêu đã đợi những lời này của Lăng Hoa Thanh bao lâu!

Giờ khắc này, trên mặt Lăng Tiêu xuất hiện ý cười của một cậu bé!

Hai cha con tâm sự một lát, rốt cuộc Lăng Hoa Thanh cũng hỏi đến An Lan: “Sao không thấy mẹ con đâu?”

Vẻ êm dịu trên mặt Lăng Tiêu lập tức kết thành băng sương: “Bà ta không muốn trở về.”

Lăng Hoa Thanh nghe xong thì nhướng mày: “Vậy cho người mang bà ấy về, nhiều năm như thế rồi, chuyện giữa ba và bà ấy cũng nên chấm dứt.”

Lăng Tiêu không hỏi nhiều, lập tức gọi điện thoại bảo người hành động.

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu hỏi Lăng Hoa Thanh một vấn đề mà thật lâu trước kia vẫn muốn hỏi ra: “Ba, lúc trước vì sao không ly hôn với bà ta?”

Hắn biết rõ mẹ mình tệ hại đến mức nào.

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh hơi trầm xuống: “Ba cũng không biết, đôi khi ba cũng nghĩ có phải mình điên rồi không!”

Nhìn đứa con trai trước mặt, Lăng Hoa Thanh lại cười nói: “Yên tâm, ba con sẽ không làm việc ngốc nữa.”



Thịnh Hoàn Hoàn lại gặp dì Hà, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái.



Dù sao bà cũng là vú em của Lăng Tiêu, có thể ở lại Lăng gia nhiều năm như thế nhất định là có tình cảm với người của Lăng gia.

Dì Hà bưng điểm tâm tới cho lão thái thái, lão thái thái thật vui mừng, kéo bà nói một hồi lâu, giống như một đôi chị em lớn tuổi.

Hàn huyên trong chốc lát, dì Hà cung kính nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô phải thường trú ở chỗ này, lão thái thái bảo tôi mang chút quần áo lại đây cho cô.”

Phải thường trú ở chỗ này?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng lão thái thái, lão thái thái đáng thương nói: “Gần đây bà cứ cảm thấy không thoải mái, con ở lại với bà nội thêm được không?”

Dưới tình huống này, sao Thịnh Hoàn Hoàn có thể từ chối?

Cô nói với lão thái thái: “Vậy con và dì Hà đi sửa sang lại một chút đồ đạc.”

Lăng lão thái thái rất vui: “Đi đi, đi đi!”

Tốt nhất là ở một hai năm, sang năm bà nhất định có thể bế cháu cố.

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn đi theo dì Hà đến phòng của bà trong nhà cũ, bà ở lầu chính, không giống người hầu khác ở trong phòng người hầu bên cạnh, có thể thấy được thân phận của bà ở Lăng gia rất cao.

“Dì Hà, có phải dì có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Sau khi đi theo dì Hà vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn trở tay đóng cửa lại.

Dì Hà xoay người, ánh mắt tràn ngập kiên nghị: “Tôi phải xét nghiệm ADN cho Tích Nhi và Nhị lão gia.”

Nói xong, bà bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi, lập tức tiến lên đỡ bà: “Dì Hà, dì làm gì vậy, mau đứng lên.”

Dì Hà đè lại tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô nghe tôi nói xong, tôi đã lén mang Tích Nhi ra ngoài, nếu mọi chuyện bại lộ, tôi hy vọng cô có thể thay tôi chăm sóc cho Tích Nhi.”

“Không đến mức nghiêm trọng như vậy, dì Hà, dì đứng lên trước rồi nói.”

“Không, cô hứa với tôi trước, tôi biết yêu cầu này thực ích kỷ, nhưng người mà tôi tin được chỉ có cô.”

Dì Hà lấy ra một quyển sổ tiết kiệm từ dưới gối rồi đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là tiền tiết kiệm mấy năm nay của tôi, nếu thất bại, cô cứ cầm số tiền này tìm bệnh viện chỉnh hình tốt nhất để xoá cái bớt trên mặt Tích Nhi, cho nó đọc sách nhiều hơn, thật ra nó không ngốc, rất thông minh, rất nhiều thứ dạy một lần là biết.”

Nói xong, dì Hà không khống chế được mà chảy nước mắt: “Nếu tôi có thể sớm nghĩ thông suốt dẫn nó đi ra ngoài, có lẽ nó đã được sống như một người bình thường.”

“Dì Hà, chắc không đến mức nghiêm trọng như thế đâu.”

Những lời này của dì Hà làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy bà đang trăn trối với mình.

Dì Hà từng nói năm đó Lăng Hoa Thanh hoài nghi Tích Nhi không phải con gái ruột của mình nên mới sinh ra đã bóp chết cô bé, bảo dì Hà đi xử lý thi thể, may mắn Tích Nhi mạng lớn.



Hiện tại dì Hà muốn đi trộm tóc và bàn chải đánh răng của Lăng Hoa Thanh, nếu bị phát hiện, Lăng Hoa Thanh sẽ biết Tích Nhi không chết, đến lúc đó ông ta sẽ xử lý chuyện này như thế nào?

Lúc trước bóp chết Tích Nhi là vì An Lan phản bội, lúc ấy có thể Lăng Hoa Thanh đã mất lý trí.

Hiện tại nhiều năm trôi qua như thế, oán hận gì cũng sớm nên buông xuống, huống chi Tích Nhi chỉ là một con bé ngốc, ông ta còn có thể làm gì?

“Cô không hiểu.” Dì Hà gục đầu xuống, giấu đi sợ hãi trên mặt, lập tức khẩn cầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, xin cô hứa với tôi đi!”

Từ cuộc nói chuyện với dì Hà, Thịnh Hoàn Hoàn biết việc này rất nghiêm trọng, cô vốn không nên dính vào, nhưng nhìn dì Hà và nhớ tới cặp mắt sạch sẽ trong trẻo của Tích Nhi, cô không thể nhẫn tâm được.

Cô nói: “Nếu dì nghĩ thông suốt, còn mang Tích Nhi đi ra ngoài, trên người lại có tiền, vì sao không rời khỏi Lăng gia, mang cô ấy đến một nơi không có người quen biết để sinh sống?”

Cô mở sổ tiết kiệm ra nhìn thoáng qua, con số trên đó đủ cho bà và Tích Nhi ăn mặc cả đời.

Dì Hà lắc đầu: “Cô không hiểu, chuyện này liên quan đến Nhị phu nhân...”

Dì Hà đột nhiên dừng lại không nói tiếp: “Tóm lại, tôi không thể đi, hơn nữa chuyện này tôi không thể không làm.”

Thịnh Hoàn Hoàn thấy khuyên can không được thì trầm mặc một lúc lâu rồi nói với dì Hà: “Lúc bà trộm tóc hoặc bàn chải đánh răng, trộm luôn của Lăng Tiêu, nếu bị phát hiện thì bà cứ nói là lão thái thái hoài nghi Lăng Tiêu không phải con ruột của Lăng Hoa Thanh nên bảo bà làm như thế.”

Dì Hà khiếp sợ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.

Bà không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại giúp mình như thế, cũng không nghĩ tới cô lại thông minh đến vậy, trong giây lát đã nghĩ ra cách ứng phó.

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Lăng Tiêu là con trai ruột của Lăng Hoa Thanh, không sợ ông đi tra, nhưng lão thái thái thì hơi khó làm.”

Dì Hà lập tức nói: “Lão thái thái thì để tôi đi thuyết phục.”

“Bà muốn nói lại chuyện Tích Nhi cho bà nội biết?”

“Vâng, tôi làm bạn với lão thái thái nhiều năm, hiểu bà hơn cô nhiều.” Nói xong, dì Hà dập đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, rất cảm kích nói: “Thiếu phu nhân, cảm ơn cô.”

Bởi vì không lâu sau đó, rất có thể đề nghị hôm nay của cô sẽ cứu bà một mạng. Mà những chuyện tiếp theo cũng chứng thực dự đoán của dì Hà.

Đi ra từ phòng dì Hà, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất nặng nề, Lăng Hoa Thanh giết người vào tù là do vạch trần gian tình tức giận giết gian phu.

Giết Tích Nhi chỉ vì hoài nghi cô bé không phải con gái ruột của mình.

Chỉ hoài nghi mà ông ta có thể ra tay với một đứa trẻ mới ra đời sao?

Thịnh Hoàn Hoàn đang cảm thấy phiền lòng thì phía Hạ Tri Vi đã có kết quả, cô ấy gửi tin nhắn cho cô...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.