Chương trước
Chương sau
Trải qua Hạ Tri Vi điều tra, hiện giờ nơi Bạch Tuyết từng bị nhốt đã thành một mảnh phế tích, hơn nữa trong thời kỳ nhạy cảm trước đó, Lăng Tiêu thật sự từng đi đến gần đó, cũng dừng chân ở khách sạn một đêm.

Hạ Tri Vi còn gửi đoạn video ở khách sạn cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn click mở video, hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra thật là Lăng Tiêu, bên cạnh hắn còn có một cô gái, nhìn dáng vẻ hẳn rất xinh đẹp.

Lúc này Hạ Tri Vi lại gửi qua một tấm hình, tấm hình này rõ hơn cái vừa rồi nhiều, có thể thấy rõ được ngũ quan của cô gái.

Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, có gương mặt như trứng ngỗng, đôi mắt hạnh, mày lá liễu, cái mũi cao cao, môi căng hồng, diện mạo có vài phần nét đẹp cổ điển.

Hạ Tri Vi “Thế nào, có phải cảm thấy rất giống cậu không? Mới đầu tớ còn tưởng rằng mình hoa mắt.”

Nghe Hạ Tri Vi nói, Thịnh Hoàn Hoàn lại click mở tấm ảnh gửi đến sau, mới kinh ngạc phát hiện cô gái trong ảnh dù là ngũ quan dáng mặt hay là kiểu tóc và trang điểm đều rất giống cô.

Cô không khỏi nhớ tới có một lần ở Thịnh gia, sau khi Lăng Tiêu hôn cô thì nói một câu, cô rất giống bạn gái cũ của hắn ở Mỹ.

Thì ra là thật, không phải hắn thuận miệng nói ra!

Hạ Tri Vi: “Đáng tiếc, tớ không tra ra thân phận của cô gái này!”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đáp lại: “Có thể tra được hành trình ở đó của Lăng Tiêu không?”

Hiện tại cô chỉ muốn biết Bạch Tuyết trở về có thật sự liên quan đến Lăng Tiêu hay không.

Hạ Tri Vi “Tra không ra, từ lúc đi ra từ sân bay, Lăng Tiêu biến mất một thời gian, tớ chỉ có thể tra được khách sạn anh ta ở, anh ta ở đó một đêm, trong lúc đó có ra ngoài một lần, nhìn từ video thì không có người đi theo, hẳn là xử lý việc tư, tra không được.”

Tra không được cũng không thể xác định Lăng Tiêu có đi gặp Bạch Tuyết hay không. Nhưng hiện tại tất cả mọi chuyện đều trùng khớp với lời nói của Lăng Hàn, Lăng Tiêu từng đến Mỹ, người đụng ba cô là tài xế của Lăng Tiêu, khi xảy ra tai nạn Lăng Tiêu còn ngồi ngay phía sau.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cảm thấy việc này không phù hợp với phong cách làm việc của Lăng Tiêu, nếu hắn muốn tập đoàn Thịnh Thế thì cần gì mất công làm nhiều chuyện như thế?

Còn nữa, lấy thủ đoạn sấm rền gió cuốn của hắn, sau khi ba ngã xuống hắn có thể dễ dàng lật đổ Trần Văn Hưng, làm Thịnh Thế như rắn mất đầu, lại tạo áp lực với những cổ đông, đến lúc đó thu mua Thịnh Thế chẳng phải càng danh chính ngôn thuận sao?

Nhưng nếu đều không liên quan đến hắn thì những chuyện Lăng Hàn nói với cô chỉ là trùng hợp sao?



Vậy thì quá trùng hợp, cả cô cũng không thuyết phục được bản thân!

Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ đến đầu sắp nổ tung, cuối cùng gọi điện thoại cho Thịnh phu nhân.

Thịnh Xán có rất nhiều tâm phúc ở tập đoàn Thịnh Thế, sau khi Trần Văn Hưng bị bắt, bọn họ lại về tới chức vị ban đầu.

Đều là tâm phúc của công ty, sau khi giao công ty cho Lăng Tiêu quản lý, Thịnh phu nhân còn từng vác cái thân chưa ở cữ xong, tự mình đi chào hỏi mấy cấp dưới lâu năm bên cạnh Thịnh Xán.

Lúc sau Thịnh Hoàn Hoàn mới biết được chuyện này.

Sau khi Lăng Tiêu tiếp quản những công việc của Thịnh Thế, cứ cách mấy ngày họ sẽ báo cáo tình hình của Thịnh Thế cho Thịnh phu nhân, có chuyện lớn gì cũng sẽ lập tức thông báo, cho nên Thịnh phu nhân biết rõ công ty có biến cố gì nhất.

Nếu như Lăng Hàn nói tất cả mọi chuyện đều là nhắm vào tập đoàn Thịnh Thế, vậy đã qua hơn hai tháng, Lăng Tiêu sẽ có hành động.

Chỉ cần tra được Lăng Tiêu có hành động thâu tóm tập đoàn Thịnh Thế, vậy cả câu chuyện cơ bản sẽ được chứng thực.

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy rất sợ, nếu Lăng Tiêu thật sự muốn giành lấy tập đoàn Thịnh Thế, vậy cô căn bản không có khả năng đánh trả.

Rất nhanh giọng nói của Thịnh phu nhân đã truyền đến từ đầu kia: “Hoàn Hoàn?”

“Mẹ, mấy ngày nay Sam Sam có ngoan không?”

“Rất ngoan...”

Hai mẹ con nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi Thịnh phu nhân: “Mẹ, mẹ biết hiện tại tình hình công ty như thế nào không, ba hôn mê lâu như thế, Lăng Tiêu lại không quen sự vụ công ty, không biết anh ta có thể ứng phó nổi không.”

Thịnh phu nhân cười nói: “Công ty rất tốt, mỗi nửa tháng bộ tài vụ sẽ gửi báo cáo cho mẹ xem, trong hai tháng Lăng Tiêu tiếp nhận công ty, đơn hàng chẳng những không giảm xuống, ngược lại còn tăng lên không ít.”

Nghe Thịnh phu nhân nói như thế tức là công ty đều bình thường, Lăng Tiêu không có hành động dị thường gì, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Sợ Thịnh phu nhân sinh nghi, Thịnh Hoàn Hoàn cố ý nói: “Phải không, con thấy ngày nào anh ấy cũng rất bận, còn lo ảnh không đủ sức xử lý Thịnh Thế, xem ra là con suy nghĩ nhiều.”

Thịnh phu nhân cũng không có gì giấu giếm Thịnh Hoàn Hoàn: “Yên tâm đi, công ty đã có mẹ cho người nhìn chằm chằm rồi, có gì thay đổi mẹ sẽ lập tức biết.”

Dừng một chút, Thịnh phu nhân lại nói: “Hoàn Hoàn, ba con luôn muốn giao công ty cho con xử lý, nhưng ba mẹ biết con không thích làm ăn, luôn không nỡ ép con, tình hình hiện tại của ba con, sợ là một hai năm vẫn chưa tỉnh lại...”



Nói xong, Thịnh phu nhân bắt đầu nghẹn ngào.

Thịnh Hoàn Hoàn không cần nghe Thịnh phu nhân nói hết lời cũng đoán được tâm tư của bà, sau một lúc lâu mới trầm ngâm nói: “Mẹ, con sống rất tốt, qua thêm một thời gian con sẽ đến công ty đi làm.”

Thịnh phu nhân nghe xong thì khóc không thành tiếng: “Hoàn Hoàn, mẹ không muốn ép con, nhưng con xem Nam Tầm và Cố Nam Thành như thế nào đi, tập đoàn Thịnh Thế là chỗ dựa duy nhất của mấy mẹ con chúng ta, chỉ khi nào nắm chặt nó trong tay thì mẹ mới có thể an tâm.”

“Mẹ, con biết.” Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ nhẹ nhàng mà cười nói: “Kỳ thật trong thời gian này con vẫn luôn đọc sạch, học không ít thứ, con gái mẹ thông minh như thế, không có gì làm khó được con.”

“Hoàn Hoàn, là ba mẹ có lỗi với con, nếu lúc trước ba mẹ sớm nhìn ra tâm tư của Mộ Tư...”

“Mẹ, không phải ba mẹ sai, là con nhìn nhầm, đã chọn sai người, không phải chúng ta đã nói xong chuyện này rồi sao, đừng nhắc lại được không?”

Thịnh phu nhân trầm mặc một lát, sau đó mới ấp úng nói: “Kỳ thật Mộ Tư đã đến nhà vài lần, muốn thăm ba con, nhưng con yên tâm, mẹ không để cậu ta vào cửa.”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn trầm trầm: “Mẹ, mẹ làm rất đúng, nếu lần sau anh ta lại đến thì để vào thăm một lần, bảo anh ta sau này đừng đến nữa.”

“Được, nghe con.”

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn thở ra một hơi.

Cô lật lật ngày tiến hành cuộc thi đua xe quốc tế, đột nhiên rất muốn nó mau đến, đây có lẽ là đoạn thời gian làm càn cuối cùng trong năm tháng thanh xuân của cô!

“Đang xem cái gì?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, nhìn Lăng Tiêu không biết xuất hiện ở mép giường lúc nào, trên người hắn còn mặc âu phục đỏ và áo sơ mi hoa mà cô mua hồi sáng, đặc biệt tự phụ tuấn mỹ, làm nhịp tim cô rối loạn.

Cô gái này lại dán mắt nhìn chằm chằm hắn!

Đẹp như thế sao?

Lăng Tiêu cúi người xuống, kéo bàn tay bị bỏng nổi mụt nước của cô lên nhìn, sau đó nhíu chặt mày kiếm: “Sao còn đỏ như thế, thuốc mỡ kia không có hiệu quả à? Đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt: “Đi đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.