Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn “Tốt bụng” nhắc nhở: “Đứng lên trước đi! Mặt đất lạnh.”

Lăng Phi đỡ Lam Tiếu đứng lên: “Dậy đi em, chậm một chút.”

Lam Tiếu vừa đứng lên liền nhăn mặt, đưa tay ôm bụng: “Lăng Phi, bụng em đau quá.”

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn Lam Tiếu, sao thích diễn quá vậy.

Nhưng không cần Thịnh Hoàn Hoàn mở miệng, trong đám người đã có người không chịu nổi: “Ai nha, thật không được rồi, đầu tiên là giả bộ xỉu, giờ lại kêu đau bụng, cho rằng như vậy có thể tránh thoát à?”

“Đúng rồi, nhân chứng vật chứng đều đủ rồi, dám đẩy người ta vào chậu than, nếu không phải Thịnh Hoàn Hoàn may mắn được Lăng đại thiếu gia kéo lại thì không chết cũng bị hủy dung, không ngờ cô ta còn trẻ mà tâm tư lại ác độc như thế.”

“Đâu chỉ ác độc, quả thực là tâm địa rắn rết, rốt cuộc có thù hận gì mà lại muốn hủy diệt cả đời người khác như vậy.”

“Loại con dâu này có mang thai cũng không dám muốn...”

Ở đây không ít người đều là phu nhân lớn tuổi, lại có quan hệ thân thiết với Lăng gia nên cái gì cũng dám nói, lúc này mắng Lam Tiếu còn ác hơn Thịnh Hoàn Hoàn vừa rồi nhiều.

Lam Tiếu nhìn về phía vợ chồng Lăng Hoa Thịnh, chỉ thấy sắc mặt hai người xanh mét, trong ánh mắt nhìn cô ta mang theo phẫn nộ và oán trách, cả Quách Ngọc Trân luôn thích cô ta cũng đầy mặt tức giận.

Lam Tiếu biết mình đã mất đi yêu thích của cha mẹ chồng tương lai, hiện tại cô ta chỉ có thể giữ chặt Lăng Phi: “A Phi, anh phải tin tưởng em, lần trước Thịnh Hoàn Hoàn đánh sưng nửa bên mặt của em nên em chỉ muốn dạy cho Thịnh Hoàn Hoàn một bài học, không phải muốn đẩy chị ta vào chậu than.”

Thịnh Hoàn Hoàn đứng gần đó lạnh nhạt nói: “À? Vậy là hầu gái này muốn đẩy tôi vào chỗ chết đúng không.”

Ánh mắt Lăng Tiêu như tên bắn về phía hầu gái vẫn quỳ trên mặt đất.

“Tôi không có, tôi không có.” Hầu gái sợ hãi liều mạng lắc đầu, tức giận chỉ vào Lam Tiếu nói: “Là cô ta, thật là cô ta sai khiến tôi đẩy thiếu phu nhân vào chậu than, nếu chỉ muốn làm thiếu phu nhân xấu mặt thì sao lại cho tôi đến tận 50 vạn?”

“Còn nữa, vừa rồi... Vừa rồi nếu không phải cô ta chặn tầm nhìn của mọi người cho tôi thì ở đây có nhiều người như thế, sao có thể không nhìn thấy tôi đẩy cô ấy?”

Hầu gái giải thích đâu vào đấy đã đẩy Lam Tiếu vào đường cùng, cô ta phẫn nộ thét chói tai: “Cô nói dối.”

Hầu gái cũng hô to: “Tôi không có, là cô sai khiến tôi, tôi có thể thề với trời, nếu như có nửa câu giả dối thì ra cửa bị xe đụng chết, trời mưa bị sét đánh chết.”

Cảm xúc của Lam Tiếu mất khống chế, nổi điên nhào về hướng hầu gái: “Con tiện nhân này...”

Hầu gái kia thấy sự việc đã bại lộ thì rất oán hận Lam Tiếu, nếu không phải cô ta tới tìm mình thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra. Hiện tại giao dịch của họ bị vạch trần, còn không biết cô ta sẽ có kết cục gì, nhưng Lam Tiếu lại được đứa nhỏ trong bụng che chở, dù trừng phạt cũng không đau không ngứa.



Nghĩ đến này, trong lòng hầu gái càng bất bình.

Lam Tiếu xông lên trước, giơ tay lên vả thật mạnh vào mặt hầu gái, đầu óc hầu gái trống rỗng, bị lửa giận thiêu đốt nên đâm đầu thẳng vào bụng Lam Tiếu.

Mọi người hít hà một hơi.

Chỉ thấy Lam Tiếu lui về phía sau vài bước, ngã bệt xuống đất, phát ra một tiếng hét thảm, nét hồng hào trên mặt mất sạch, đã trắng bệch như tờ giấy.

“Tiếu Tiếu.” Lăng Phi vội vọt tới bên cạnh Lam Tiếu.

Lam Tiếu giơ tay nắm áo Lăng Phi, một tay ôm bụng kêu thảm thiết, trán chảy đầy mồ hôi lạnh: “Bụng em, bụng em...”

Máu chảy ra từ dưới váy Lam Tiếu, cô ta nhìn thấy dòng máu tươi kia thì trước mắt tối sầm, ngã quỵ lên người Lăng Phi, lần này thật sự đã hôn mê bất tỉnh.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức phản ứng lại: “Mau gọi xe cứu thương.”

Lúc này Lăng Phi bế Lam Tiếu lên liều mạng lao ra ngoài, máu nhỏ đầy đất mãi đến khi lên xe, xe lao ra khỏi cổng.

Vợ chồng Lăng Hoa Thịnh không yên tâm nên vội đuổi theo.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vệt máu màu đỏ kia là biết đứa nhỏ trong bụng Lam Tiếu không giữ nổi...

“Không cần áy náy, cô ta chỉ tự làm tự chịu.”

Một bàn tay che mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại, không cho cô nhìn vệt máu đó kia, giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau cô, thân thể bị vặn qua một bên.

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy từng tiếng an ủi

“Thiếu phu nhân, là Lam Tiếu tự tạo nghiệt, không liên quan đến cô, không cần thấy áy náy, người sai không phải cô.”

“Nếu không phải tâm tư Lam Tiếu ác độc thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra, nói đến cùng là cô ta đã định sẵn không có duyên với đứa nhỏ này.”

“Đúng rồi, muốn trách thì trách bản thân và hầu gái tham lam kia...”

Từng câu an ủi làm Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, con mắt nào của họ thấy cô áy náy?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn phía người đàn ông thản nhiên bên cạnh, không khỏi thầm than mặc cảm: Người đàn ông này không chỉ có ra tay quả quyết, còn am hiểu dẫn dắt dư luận.

Đáng tiếc cô không thích dạng thiết lập thánh mẫu này!



Nhưng đây là ý tốt của Lăng Tiêu, không thể gạt bỏ được...

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía hầu gái đang ngơ người kia, đầy căm phẫn mà nói: “Bắt cô ta lại cho tôi, nếu đứa nhỏ trong bụng Lam Tiếu có mệnh hệ nào thì cô ta phải ngày ngày quỳ gối trước mặt Lam Tiếu sám hối.”

Cũng không biết hầu gái này đối mặt với Lam Tiếu đã mất đi huyết mạch của Lăng gia thì còn có thể sống yên hay không.

Lăng Tiêu hơi nhếch môi lên, trong ánh mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn tràn ngập thưởng thức và một tia cưng chiều không dễ phát hiện.

Không nghi ngờ gì nữa, Thịnh Hoàn Hoàn rất thông minh, cô xử lý như vậy là lựa chọn tốt nhất.

Mặt ngoài, cô giao quyền xử lý hầu gái cho Lam Tiếu, vừa thể hiện sự khoan dung của cô, lại đi theo tiết tấu “Thiện lương” mà Lăng Tiêu dẫn dắt. Trên thực tế, đây là trừng phạt tàn nhẫn nhất đối với hầu gái và cả Lam Tiếu.

Mãi đến khi hầu gái bị kéo đi, rốt cuộc trò khôi hài này cũng hạ màn.

Trở lại đại sảnh, Lăng lão thái thái vừa được Lăng Hoa Thanh đỡ xuống lầu, bà đã biết chuyện xảy ra bên ngoài, lập tức vẫy vẫy tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tới đây, đến chỗ bà nội này.”

Lăng Hoa Thanh giao Lăng lão thái thái cho Thịnh Hoàn Hoàn, đi đến một bên nói chuyện với bạn cũ, Lăng Tiêu cũng đi qua.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống bên cạnh lão thái thái: “Bà nội, đầu bà còn đau không?”

“Không đau, đến bây giờ còn quan tâm sức khỏe của bà nội, thật là đứa trẻ ngoan.” Lăng lão thái thái chỉ chỉ bàn tay bị Thịnh Hoàn Hoàn giấu ở phía sau: “Bà biết cả rồi, đưa tay ra cho bà xem có nghiêm trọng không.”

“Bà nội...”

Dưới sự thúc giục cứng rắn của Lăng lão thái thái, Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ lấy tay ra.

Mu bàn tay sưng đỏ, bọt nước sưng lên rất to, nhìn hơi đáng sợ.

Lăng lão thái thái rất đau lòng: “Nhất định rất đau đúng không! Lam Tiếu này thật tạo nghiệt!”

Một phu nhân ngồi đối diện Lăng lão thái thái thở dài: “Chứ còn gì nữa, may mắn còn chưa vào nhà! Vẫn là Hoàn Hoàn hiểu chuyện rộng lượng.”

Đề tài này vừa được nhắc đến thì cả nhà đều ca ngợi Thịnh Hoàn Hoàn hết mực, phê phán Lam Tiếu và một số còn đồng tình, tiếc hận cho sinh mệnh vô tội kia.

Nhưng tóm lại không phải chuyện quang vinh gì, bàn tán nhanh mà đi cũng nhanh, đề tài lại về tới việc nhà.

Mà Lăng Hoa Thanh thì đi trò chuyện với một số người bạn cũ, thoạt nhìn tâm tình không tồi, cũng không bị ảnh hưởng bởi lễ tẩy trần thất bại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.