Chương trước
Chương sau
Trong thang máy, Lam Nhan nơm nớp lo sợ, rất nhiều lần muốn mở miệng, lại bị sắc mặt của Lăng Tiêu dọa nuốt ngược lời nói vào bụng.

Mãi đến khi Lăng Tiêu mở miệng: “Cô muốn nói cái gì?”

Lam Nhan lập tức nói: “Em nghĩ có phải vì vừa rồi em thấy cô ấy và Đường thiếu... Làm cái kia trên xe, cho nên Thịnh tiểu thư mới thẹn quá thành giận bôi nhọ em không?”

Lăng Tiêu nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén: “Làm cái kia?”

Lam Nhan cắn răng một cái: “Em thấy cô ấy và Đường thiếu hôn môi trên xe.”

“Phải không?” Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng.

Phải không? Chỉ như vậy?

Lam Nhan không cam lòng: “Không ngờ cô ấy và Đường thiếu tiến triển nhanh như thế, mấy ngày trước còn thấy họ cùng đi ra từ quán ăn, khi đó hình như đang bàn công việc. A Tiêu, anh có biết thì ra Đường Nguyên Minh là giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Đường thị không, gần đây Đường thị có một dự án làm các tập đoàn lớn tranh giành vỡ đầu, không ngờ cuối cùng lại bị Thịnh tiểu thư vừa nhận chức chưa được mấy ngày giành được, quan hệ của hai người họ không bình thường.”

Ánh mắt Lăng Tiêu rất lạnh lẽo: “Nói đủ chưa?”

Lam Nhan bị ánh mắt của Lăng Tiêu làm đóng băng, thân thể cứng đờ nửa ngày vẫn không nói ra được lời nào.

Lúc này thang máy mở ra, Lăng Tiêu nâng đôi chân thon dài lên sải bước rời khỏi tầm mắt Lam Nhan.

“Thời gian của cô không còn bao nhiêu, lần sau còn dám lợi dụng Thiên Vũ tiếp cận tôi thì tôi sẽ làm cô trắng tay cút khỏi Hải Thành.” Chờ bóng dáng Lăng Tiêu biến mất thì giọng nói lạnh lùng tàn khốc của hắn mới chậm rãi truyền đến.

Mặt Lam Nhan trắng bệch, vội vàng lao ra khỏi thang máy: “A Tiêu, anh nghe em nói...”

Nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng Lăng Tiêu?

Lam Nhan nhớ tới lời cảnh cáo vừa rồi của Lăng Tiêu, trong lòng hối hận không thôi, vì muốn ngồi chung xe với Lăng Tiêu tới bệnh viện, cô ta đã lợi dụng Thiên Vũ nói dối hắn.

Không ngờ nhanh như thế đã bị Lăng Tiêu vạch trần!

Lời vừa rồi của Lăng Tiêu nhắc nhở Lam Nhan, thời gian còn lại của cô ta không nhiều lắm, nếu tình hình của Thiên Vũ không có chuyển biến tốt thì cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi Hải Thành, từ đây không thể trở về nữa.

Xem ra cô ta phải mau chóng được Lăng Hoa Thanh tán thành mới được.



Kỳ thật Lam Nhan không tự tin về bệnh tình của Lăng Thiên Vũ lắm, lúc trước vì tiếp cận Lăng Tiêu nên mới lựa chọn liều mình đánh cược, nhưng hiện tại cô ta đã tìm ra cách không cần mạo hiểm.

Lăng Tiêu đặc biệt tôn kính và coi trọng Lăng Hoa Thanh, chỉ cần được Lăng Hoa Thanh thích thì cô ta nhất định sẽ có một vị trí nhỏ ở Lăng Phủ.

Hiện tại Lăng Tiêu đã ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn, cơ hội nằm ngay trước mặt, cô ta càng không thể lùi bước.

Lam Nhan tăng tốc đuổi theo thì thấy Lăng Tiêu đang gọi điện thoại bên ngoài phòng bệnh của Lăng Hoa Thanh, cô ta đi lên trước mơ hồ nghe thấy tên của Ôn Bích.

Xem ra Lăng Tiêu thật sự tính điều tra lời đồn Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình, không biết khi thấy mấy tấm ảnh kia thì hắn sẽ có phản ứng gì.

Lam Nhan không khỏi thầm chờ mong, nhưng đồng thời cũng lo lắng, lỡ Lăng Tiêu không tức giận mà bình tĩnh điều tra tiếp, vậy chẳng phải Ôn Bích sẽ nguy hiểm?

Thái độ vừa rồi của Lăng Tiêu làm Lam Nhan không nắm chắc được.

Nhưng làm cũng đã làm, lúc này muốn quay đầu lại đã không có khả năng, xem ra cô ta phải làm cái gì đó để châm bùng lửa giận của Lăng Tiêu lên.

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu đi vào phòng bệnh.

Hôm nay tinh thần của Lăng Hoa Thanh tốt hơn rất nhiều, thấy Lăng Tiêu thì sung sướng chỉ chỉ bộ cờ tướng do Lam Nhan mua tới: “A Tiêu, tới chơi với ba vài ván đi.”

Lăng Tiêu ngồi xuống rồi mở bộ cờ tướng ra.

Lam Nhan lập tức nói: “Bác trai, con gọt trái cây cho hai người.”

Lăng Hoa Thanh mỉm cười gật đầu với Lam Nhan: “Được, gọt nhiều vào.”

Khi bắt đầu đánh cờ, Lăng Hoa Thanh từng bước ép sát, ăn vài con cờ của Lăng Tiêu, cuối cùng dễ dàng thắng được một ván.

Lăng Hoa Thanh kinh ngạc nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, sao tài chơi cờ của con lùi bước nhiều như thế, ba nhớ trước kia con có thể thắng ba mà, sao giờ lại thua nhanh vậy?”

Lăng Tiêu nói: “Lâu quá không chơi, làm ba mất hứng rồi.”

Trước kia hai ba con thường xuyên đánh cờ trong nhà, sau này Lăng Hoa Thanh vào tù, Lăng Tiêu không còn chạm qua cờ nữa.



Lăng Hoa Thanh an ủi nói: “Không có gì, chơi thêm vài lần là có thể tìm về cảm giác.”

Ván thứ hai bắt đầu, Lăng Hoa Thanh vẫn từng bước ép sát Lăng Tiêu, ông ta vừa chơi cờ vừa nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, con nhớ kỹ, đời người như ván cờ, chỉ khi nào con trở thành người chơi cờ thì mới khống chế được vận mệnh của mình, tuyệt đối đừng bị một quân cờ làm xao lãng.”

“Chuyện hôm nay con làm rất tốt, hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã vào Thịnh Thế, ly hôn tốt cho cả con và cô ta, cắt đứt quan hệ thì tương lai gặp mặt trên thương trường cũng không có băn khoăn.”

Lăng Tiêu không trả lời Lăng Hoa Thanh, tay lưu loát thả một con cờ rồi ăn con soái của Lăng Hoa Thanh, mày kiếm nhướng lên: “Ba, xem ra ván này ba thua rồi.”

Lăng Hoa Thanh nhìn nhìn ván cờ mà cười nói: “Còn sớm!”

Lăng Tiêu chơi vài ván với Lăng Hoa Thanh rồi rời khỏi bệnh viện, Lam Nhan không đi theo mà lựa chọn ở lại.

Lam Nhan là người phụ nữ thông minh, cô ta thấy sắc mặt Lăng Hoa Thanh không tốt lắm thì thử dò hỏi: “Bác trai còn sầu lo vì chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn sao?”

Lăng Hoa Thanh gật gật đầu, lại không nhiều lời với Lam Nhan.

Lam Nhan ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nói: “Hôm nay con mới biết vì sao bác trai muốn A Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ly hôn, thì ra cô ta là loại phụ nữ đó, làm người ta thất vọng quá.”

Mặt Lăng Hoa Thanh trầm xuống: “Nói rõ ràng.”

Lam Nhan lập tức kể lại những tin đồn ồn ào trên mạng cho Lăng Hoa Thanh nghe, Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình, hẹn hò với một người đàn ông lái chiếc Halley thần bí, còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với Mộ Tư, sau đó gian díu với Đường Nguyên Minh, cho dù cô kết hôn nhưng vẫn ôm mấy lốp xe dự phòng không bỏ.

Quả nhiên, sắc mặt Lăng Hoa Thanh càng ngày càng đen, giống như phủ mực.

Lam Nhan rèn sắt khi còn nóng: “Vừa rồi lúc tụi con đến bệnh viện, còn gặp Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh ở gara, họ đang hôn môi trong xe, đúng lúc bị con và A Tiêu nhìn thấy.”

Khí thế trên người Lăng Hoa Thanh hoàn toàn thay đổi, giống như trở thành một người khác: “Đường Nguyên Minh, cháu trưởng Đường gia?”

“Đúng vậy, con trai của Đường Thắng Văn, Đường gia là danh môn vượng tộc đếm trên đầu ngón tay ở Hải Thành, Đường Nguyên Minh lại có tướng mạo hiên ngang, Thịnh Hoàn Hoàn coi trọng anh ta cũng không gì đáng trách.” Lam Nhan tỏ vẻ tức giận bất bình: “Nhưng cũng quá nhanh, buổi sáng mới ly hôn với A Tiêu, hiện tại lại cặp với Đường Nguyên Minh, không khỏi làm người ta hoài nghi lời đồn có phải thật không.”

“Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn còn dẫn Đường Nguyên Minh đi thăm Mộ Tư, mấy ngày trước Mộ Tư chắn một súng cho Thịnh Hoàn Hoàn, lúc trước cô ta và Mộ Tư xung đột thành như vậy mà Mộ Tư còn không màng mạng sống cứu giúp, hiện tại cô ta còn dẫn Đường Nguyên Minh tới thăm, không sợ làm Mộ Tư tức chết sao, thủ đoạn của cô gái này thật là quá đáng sợ…”

Lam Nhan còn chưa nói xong thì Lăng Hoa Thanh đã phẫn nộ đập cái ly trên bàn ra ngoài, mặt đỏ lên gân cổ rống: “Tiện nhân, con tiện nhân không biết xấu hổ kia dám phản bội A Tiêu.”

Lam Nhan khiếp sợ, khoé mắt bị mảnh vỡ của cái ly cắt qua một đường, máu tươi chảy ròng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.