Chương trước
Chương sau
Vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng thì đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lăng Hoa Thanh tỏa ra sát khí, hai mắt đầy tơ máu tức giận trừng Lam Nhan, giống như sát nhân cuồng loạn đi ra từ địa ngục.

Mà Lam Nhan bên mép giường đã sợ tới mức biến sắc.

Vệ sĩ đi đầu lập tức nhìn về hướng Lam Nhan, giây tiếp theo đã giơ tay bóp lấy cổ cô ta rồi ấn mạnh vào tường.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Lam Nhan chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, bản thân đã bị người ta bóp chặt cổ, ấn vào tường.

Lam Nhan cảm thấy xương cốt toàn thân sắp tan rã ra, cô ta bắt lấy tay vệ sĩ muốn tránh thoát, nước mắt ứa ra từ hốc mắt: “Buông … Buông tôi ra...”

Cô ta cảm thấy cổ họng sắp bị bóp nát.

Tránh né không có kết quả, Lam Nhan xin giúp đỡ mà nhìn về hướng Lăng Hoa Thanh: “Bác … Bác trai...”

Lăng Hoa Thanh đã khôi phục bình tĩnh, tơ máu trong mắt cũng tan đi, cứ như cảnh vừa rồi chưa bao giờ xảy ra, ông ta nhìn vệ sĩ và nói: “Hà Vinh, buông cô ta ra.”

Lam Nhan cảm giác cổ mình được thả ra, cuối cùng cũng sống lại.

Tiếp theo Lăng Hoa Thanh phất phất tay với Hà Vinh và mấy vệ sĩ: “Các người đi ra ngoài trước đi!”

“Thưa vâng.” Hà Vinh cung kính cúi chào Lăng Hoa Thanh, sau đó cảnh cáo liếc nhìn Lam Nhan một cái rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Lam Nhan ho khan rất lâu mới dịu lại, cổ bị bóp đỏ bừng, mặt cũng đỏ lên, cô ta vừa định mở miệng oán trách Hà Vinh thì Lăng Hoa Thanh đã cười nói: “Con đừng để ý, A Vinh chỉ lo lắng cho an nguy của bác thôi.”

Con đừng để ý? Vừa rồi cô suýt bị bóp chết, mà ông ta chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “Con đừng để ý?”

Cô ta bị sỉ nhục như vậy, dù ông ta chỉ mắng Hà Vinh vài câu thì trong lòng cô cũng dễ chịu hơn một chút. Xem ra trong mắt Lăng Hoa Thanh, mẹ ruột của Thiên Vũ là cô còn không quan trọng bằng một vệ sĩ.

Nhưng đứng trước mặt Lăng Hoa Thanh, Lam Nhan không dám biểu hiện ra chút bất mãn nào, cô ta cố nén đau đớn mà nói với Lăng Hoa Thanh: “Anh ta chỉ lo cho an nguy của bác trai, sao con lại trách anh ta được.”

Lam Nhan “Hiểu chuyện” như thế cũng đổi được một câu quan tâm của Lăng Hoa Thanh: “Mặt con không sao đó chứ, kêu y tá tới xử lý một chút, đừng để lại sẹo.”

Lam Nhan cười lắc đầu: “Chỉ trầy da thôi ạ, sẽ không để lại sẹo, không cần làm phiền y tá.”

Lam Nhan kéo một tờ giấy lau máu rồi lấy miếng băng keo cá nhân ra dán lên trên đó, sau đó cười nói với Lăng Hoa Thanh: “Tụi con đóng phim quay tiết mục cũng thường xuyên va chạm bị thương, bôi chút rượu thuốc hoặc dán băng keo là không sao ngay.”



Sao Lăng Hoa Thanh lại không biết Lam Nhan nói như thế là muốn ông ta nhìn cô với con mắt khác? Nếu cô thật sự là mẹ của cháu ông thì thôi, nhưng đứa bé ở Lăng Phủ căn bản không phải con của Tiêu Nhi.

Cho nên cô gái này ra sức lấy lòng cũng uổng công vô ích, bởi vì sớm muộn gì ông ta cũng làm đứa bé kia biến mất khỏi thế giới này.

Lam Nhan đâu biết Lăng Hoa Thanh suy nghĩ cái gì, cô ta xử lý xong vết thương, còn dọn luôn những mảnh vụn kia, sau đó lại ngồi xuống bên giường bệnh của Lăng Hoa Thanh: “Kỳ thật bác trai không cần lo lắng, A Tiêu đã điều tra Thịnh Hoàn Hoàn, nếu trước khi ly hôn cô ta thật sự có dan díu với người đàn ông khác thì A Tiêu sẽ không bỏ qua cho hai người đó.”

Lần này Lăng Hoa Thanh không phản ứng mạnh như vừa rồi, ông ta bình tĩnh nói với Lam Tiếu: “A Tiêu có chuyện gì cũng luôn tự chịu đựng, con giúp bác lưu ý một chút, con cứ kể hết tất cả những chuyện liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn cho bác.”

Lam Nhan gật đầu: “Yên tâm đi bác trai, con nhất định sẽ làm vậy.”

Lăng Hoa Thanh nằm xuống, phất phất tay với Lam Nhan: “Bác muốn nghỉ ngơi, con còn phải chăm sóc Thiên Vũ, trở về sớm chút đi!”

“Dạ, bác trai nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai con lại đến thăm bác.”

Sau khi Lam Nhan rời đi, Lăng Hoa Thanh gọi Hà Vinh tiến vào.

Lăng Hoa Thanh nói với Hà Vinh: “Cậu đi điều tra mấy ngày nay phu nhân đã làm gì, bảo bà ta tới bệnh viện một chuyến.”

Hà Vinh nhăn mày lại, chần chờ nói: “Chưa chắc phu nhân chịu tới.”

Lăng Hoa Thanh im lặng, trên mặt tăng thêm vài phần mỏi mệt: “Thôi, cậu đi ra ngoài đi!”



Khi Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đến bệnh viện thì Mộ Tư đang chuẩn bị vào phòng giải phẫu, anh ta biết Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tới nên vẫn đang chờ cô. Khi thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn cùng xuất hiện, trên ngũ quan ôn hòa tuấn tú của Mộ Tư có thêm tia lạnh lẽo.

Anh ta đã nói với Hoàn Hoàn rằng người đàn ông Đường Nguyên Minh này rất nguy hiểm, bảo cô cách xa hắn một chút, vì sao cô lại không nghe?

Đường Dật nhăn mày lại: “Muốn nói gì thì mau nói, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn chân thành nhìn Đường Dật và nói: “Chúng tôi không có gì để nói, mọi chuyện làm phiền anh.”

Sau đó cô nhìn về phía Mộ Tư: “Phối hợp tốt với Đường Dật, tôi tin cuộc giải phẫu này nhất định sẽ thành công.”

Mộ Tư gật gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó nhìn về phía Đường Nguyên Minh, ôn tồn lễ độ cười nói: “Cảm ơn Đường tổng tới thăm tôi, tôi xin lỗi không tiếp được.”



Đường Nguyên Minh cũng cong cong khóe miệng: “Chúc Mộ tổng giải phẫu thành công, sớm ngày khôi phục.”

Ánh mắt Đường Dật nhìn lướt qua trên người Mộ Tư và Đường Nguyên Minh một vòng, sau đó mới bảo y tá đẩy Mộ Tư vào phòng giải phẫu.

Phòng giải phẫu sáng đèn, Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh ngồi ngoài phòng giải phẫu chờ đợi, gió đêm se lạnh, Đường Nguyên Minh khoác áo lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Em vừa nhận chức, còn rất nhiều chuyện chờ em xử lý, đừng để bị cảm.”

Thịnh Hoàn Hoàn kéo áo khoác lên phía trước: “Cảm ơn anh.”

Trời vừa vào thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, ở công ty cô không thấy gì, nhưng đến buổi tối đi ra ngoài mới phát hiện mình mặc quá ít. Xem ra về sau ra cửa phải mang thêm một cái áo khoác.

Đường Nguyên Minh hỏi: “Muốn ngủ tiếp một lát không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, nghiêng qua nhìn anh: “Em muốn tâm sự với anh chuyện công việc.”

Cuộc giải phẫu của Mộ Tư tiến hành gần hai giờ, khi đi ra từ phòng giải phẫu thì anh ta vẫn còn tỉnh táo.

Thịnh Hoàn Hoàn tiến lên hỏi tình trạng của Mộ Tư.

Đường Dật trêu chọc nói: “Giải phẫu rất thành công, tuy hai chân không thể đi, nhưng cái chân thứ ba nhất định có thể dựng lên, lấy vợ sinh con không thành vấn đề, nhưng cần bên nữ tốn nhiều sức hơn mà thôi.”

Những lời bậy bạ của Đường Dật làm cô y tá đứng bên cạnh mặt đỏ tới mang tai.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn cũng hơi đỏ lên, cả lỗ tai của Mộ Tư cũng đỏ, Đường Nguyên Minh là người bình tĩnh nhất, anh cười nhẹ và nói: “Chúc mừng Mộ tổng, tin chắc Mộ tổng sẽ cát nhân thiên tướng, rất nhanh hai chân có thể lành lại.”

Tuy Mộ Tư nằm trên giường bệnh, nhưng khí thế lại không yếu chút nào, anh ta đặc biệt kiên định mà trả lời Đường Nguyên Minh: “Cảm ơn, nhất định sẽ.”

Y tá đẩy Mộ Tư trở về phòng bệnh ban đầu, Thịnh Hoàn Hoàn đi theo, Đường Nguyên Minh rút một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, sau đó đưa thuốc tới trước mặt Đường Dật: “Muốn hút một điếu không?”

Đường Dật lắc đầu, xa cách lại không mất lễ phép mà từ chối: “Không được, loại thuốc lá này quá nặng, tôi hút không quen.”

Đường Nguyên Minh không miễn cưỡng, chỉ đưa bậc lửa lên châm, dáng vẻ anh hút thuốc tràn ngập tà khí: “Anh thật sự không có cách nào trị khỏi hai chân của Mộ Tư?”

Anh dừng lại một lát mới nói tiếp: “Anh cứ việc đưa ra điều kiện.”

Đường Dật cười nói: “Mộ tổng cũng từng nói lời tương tự, tôi nói với anh ta là năng lực của tôi hữu hạn, không có tư cách nói điều kiện, hiện tại tôi cũng dùng những lời này đáp lại anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.