Chương trước
Chương sau
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, nghĩ đến chuyện mà trợ lý Ôn Bích của Lam Nhan làm ra, cô dừng bước rồi về hướng Lam Nhan: “Lam tiểu thư muốn nói gì?”

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt. Lần nào cô gái này xuất hiện cùng Lăng Tiêu thì cũng y như con chó con mèo càn quấy không ngừng tè bậy công khai đánh dấu lãnh thổ trong phạm vi 10 mét xung quanh Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đang đứng trước cửa thang máy, nghe vậy thì đôi chân thon dài giật giật, xoay người lại đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh.

Lam Nhan nhìn nhìn Đường Nguyên Minh phía sau Thịnh Hoàn Hoàn, lại nhìn Lăng Tiêu bên cạnh mình, vẻ mặt có chút xấu hổ, rất oan ức mà nói: “Tôi chỉ muốn chào hỏi Thịnh tiểu thư thôi, không ngờ Thịnh tiểu thư lại thù hằn tôi như thế.”

Thật sự chỉ chào hỏi sao?

Vừa rồi đã đi qua, nhưng lại cố tình gọi cô lại, lần trước cũng như thế, còn không phải là thấy cô và Đường Nguyên Minh đi cùng nhau, muốn làm Lăng Tiêu chán ghét cô sao?

Nể mặt Thiên Vũ, cô không muốn so đo với cô ta, nhưng cô gái này cứ lần lượt kiếm chuyện với cô, Ôn Bích dùng mấy tấm ảnh bịa đặt cô ngoại tình, cô không tin chuyện này không liên quan đến cô ta.

Thịnh Hoàn Hoàn và Ôn Bích không có tiếp xúc gì với nhau, Ôn Bích lại là trợ lý của Lam Nhan, nếu nói Ôn Bích không bị Lam Nhan sai khiến thì ai tin?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dáng vẻ oan ức của Lam Nhan thì cười lạnh: “Vì sao tôi lại thù hằn thì trong lòng cô không rõ à? Lần sau đừng làm tôi ghê tởm nữa, tôi không thân với cô.”

Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn đi qua trước mặt Lam Nhan.

Lúc này, Lăng Tiêu lại hành động, đưa tay nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt bình tĩnh đến vô tình dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Nói rõ ràng những lời vừa rồi.”

Thấy Lăng Tiêu chống lưng cho mình, Lam Nhan vừa mừng vừa sợ, tức giận nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, trên mặt không có chút chột dạ nào: “Đúng vậy, nói rõ ràng những lời vừa rồi của cô đi. Thịnh tiểu thư, tôi tự hỏi không làm chuyện gì có lỗi với cô, bởi vì cô chăm sóc Thiên Vũ nên tôi còn rất cảm kích, nhưng vì sao cô lại sỉ nhục tôi như thế?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt dối trá của Lam Nhan thì giận sôi máu, cô nhìn người đàn ông trước mặt, dùng sức tránh khỏi tay hắn, lúc này Đường Nguyên Minh bước đến chắn trước mặt cô.

Đường Nguyên Minh cười như không cười mà nói: “Hình như Lăng tổng quên mất anh và Hoàn Hoàn đã ly hôn, anh không có quyền hỏi đến chuyện của cô ấy nữa.”

Nhìn Đường Nguyên Minh chắn trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đôi mắt đen như chim ưng của Lăng Tiêu loé lên tia không vui, ánh mắt sắc bén như mũi tên: “Tránh ra, ở đây không đến phiên anh nói.”

Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Tôi không tránh thì sao?”

Khí thế của hai người đàn ông lập tức lan toả, nhiện độ xung quanh lập tức hạ thấp đến điểm đóng băng, làm lòng người run sợ, sau lưng phát lạnh. Bọn họ như hai con hùng sư tức giận, tranh đoạt lãnh địa tranh đoạt chủ quyền, chiến tranh hết sức căng thẳng, chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa, không chết thì không ngừng.



Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng tiến lên chắn giữa Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu.

Đường Nguyên Minh nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, ánh mắt tà khí lạnh lẽo mà khủng bố: “Hoàn Hoàn, em lui xuống phía sau anh đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn tránh thoát tay Đường Nguyên Minh, quay đầu lại lộ ra ánh mắt khẩn cầu với anh: “Anh Minh, đây là chuyện của em, giao cho em tự xử lý được không?”

Đường Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Em và anh ta không có gì để nói.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với anh: “Em biết.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người nhìn về phía Lăng Tiêu cũng đang bày ra vẻ mặt sương lạnh, bình tĩnh thản nhiên mà hỏi: “Anh muốn tôi nói cái gì?”

Lam Nhan đứng bên cạnh cả giận nói: “Tôi muốn cô xin lỗi vì vừa rồi đã vô cớ sỉ nhục tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn Lam Nhan lấy một cái, chỉ dán mắt vào Lăng Tiêu: “Anh cũng là ý này?”

Lăng Tiêu khẽ mở môi mỏng, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách: “Tôi muốn cô nói rõ ràng, cô ấy là mẹ của Thiên Vũ, đang ở Lăng Phủ.”

Cô ấy là mẹ của Thiên Vũ, đang ở Lăng Phủ!

Cho nên cô sỉ nhục Lam Nhan như thế là đang vả mặt hắn!

Cho nên hắn thừa nhận thân phận của Lam Nhan?

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn dâng lên một tia chua xót không nên có, cô nỗ lực xem nhẹ nó, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên: “Có một cô gái bịa đặt tôi ngoại tình, cắm sừng lên đầu anh.”

Nói đến đây, tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên mặt Lam Nhan: “Cô gái đó tên là Ôn Bích.”

Mặt Lam Nhan lập tức thay đổi, phản ánh đặc biệt mãnh liệt: “Cô nói bậy, Ôn Bích tuyệt đối không làm chuyện này.”

Lam Nhan không ngờ nhanh như thế Thịnh Hoàn Hoàn đã tra được Ôn Bích. Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, nôn nóng giải thích: “A Tiêu, chuyện này không liên quan đến Ôn Bích, cô ấy và Thịnh Hoàn Hoàn không oán không thù, sao lại làm chuyện này được.”

Lúc này Lăng Tiêu hỏi một câu: “Ôn Bích là ai?”



Lam Nhan ngẩn người, Ôn Bích theo cô lâu như thế mà A Tiêu lại không nhớ rõ: “Ôn Bích là trợ lý của em, anh từng gặp qua vài lần, cô ấy không phải người nhiều chuyện, cũng không biết Thịnh tiểu thư nghe tin tức từ đâu, nói Ôn Bích bịa đặt cô ngoại tình là lời nói vô căn cứ.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Có phải cô ta không thì tra một chút chẳng phải biết liền à?”

Lam Nhan không cam lòng yếu thế: “Tra thì tra, tôi tin Ôn Bích, nhưng Thịnh tiểu thư, không có lửa làm sao có khói, nếu cô thật sự chưa làm chuyện gì xin lỗi A Tiêu thì sao lại bị người ta bắt được nhược điểm?”

Lăng Tiêu đi tra càng tốt, nhìn thấy những bức ảnh kia thì nhất định sẽ thẹn quá thành giận, hận không thể giết Thịnh Hoàn Hoàn, đến lúc đó ai còn quan tâm đến Ôn Bích?

Nếu là trước kia, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ không nén được lửa giận, hung hăng tát Lam Nhan một cái.

Bịa đặt còn nói chuyện hiên ngang, chưa thấy cô gái nào ti tiện như thế.

Nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn trưởng thành không ít, tầm nhìn cũng rộng rãi, cô không giận không nóng trước sự khiêu khích của Lam Nhan: “Vậy dựa theo lời Lam tiểu thư nói, tôi và Lăng Tiêu chưa ly hôn mà cô đã vào Lăng Phủ ở, vậy chẳng phải Lam tiểu thư cũng có gian tình với Lăng Tiêu, chẳng lẽ cô là con tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, trên đầu tôi cũng bị cắm sừng rồi?”

“Cô...” Lam Nhan tức đến xanh mặt, hốc mắt đỏ lên tủi thân nhìn về phía Lăng Tiêu: “A Tiêu, em với anh trong sạch như vậy, không ngờ lại bị Thịnh tiểu thư bôi nhọ, rốt cuộc em cũng biết vì sao Thịnh tiểu thư nhằm vào em như thế, thì ra là oán hận em bước vào Lăng Phủ.”

Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình xem Lam Nhan diễn kịch, chỉ nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi chỉ ví dụ mà thôi.”

“Trên đầu cô không có sừng.” Lăng Tiêu đột nhiên nói một câu như thế.

Sau một lúc lâu Thịnh Hoàn Hoàn mới phản ứng lại là Lăng Tiêu đang giải thích, hắn và Lam Nhan không có gian díu, hắn chưa từng cắm sừng cô.

Khi cô phản ứng lại thì Lăng Tiêu đã vào thang máy, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô: “Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”

“A Tiêu chờ em.” Lam Nhan tỉnh táo lại, vội vàng đi theo vào thang máy.

Câu nói cuối cùng của Lăng Tiêu có ý gì? Là muốn cho cô một lời giải thích, hay muốn xác định rốt cuộc cô có ngoại tình, cắm sừng lên đầu hắn không?

“Hoàn Hoàn, em có khỏe không?”

“Em không sao, chúng ta cũng đi lên đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Đường Nguyên Minh rồi đi đến một cái thang máy khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.