Cảm xúc của Hạng Diêu Linh đến nhanh, đi cũng nhanh hơn, lúc này cô bé hoàn toàn không nhớ rõ mưa dầm thấm lâu vừa rồi của mình, cô bé giơ ngón tay út lẩm bẩm nói: "Mẹ yêu mình, bà ngoại yêu mình, ba An yêu mình, anh trai yêu mình, cô giáo Mỹ Mỹ yêu mình, nắng ấm yêu mình, cây táo nhỏ yêu mình...”
Cô bé liên tục đếm xem ai yêu mình.
Lúc này Hạng Chí Viễn mới hiểu rõ tình yêu mà cô bé nói không liên quan gì đến việc trưởng thành sớm, hoàn toàn chỉ là xem ai thích cô bé mà thôi.
Ai thích cô bé?
Đứa bé cảm thấy bản thân mình cũng quá tốt.
“1,4, 5, 6, 9..." Cái miệng nhỏ nhắn của Hạng Diêu Linh không dừng lại, lại bắt đầu đếm, đếm lung tung mà vẫn còn kiên trì đếm.
“1, 2, 3.”
Hạng Chí Viễn không nghe nổi nữa, sửa lại cô bé, ngón tay thon dài tiếp tục đọ sức với mái tóc của cô bé.
“1, 3, 5, 6.” Hạng Diêu Linh đọc theo, giọng nói vô cùng ngây thơ.
“Sao lại đếm được số này mất số kia?”
Hạng Chí Viễn ghét bỏ nói.
Hạng Diêu Linh lại bắt đầu đếm lại một lần nữa, đếm xong lại hát bài hát abcd, hát bài hát của lớp mầm, cái miệng nhỏ nhắn căn bản không dừng lại được.
Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn mái tóc của cô.
Chỉ có mấy sợi tóc sao lại khó buộc như vậy!
Anh nhíu mày thật chặt.
Cô Minh Thành dẫn người đi vào Thánh Đình, vừa đẩy cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559919/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.