"Không thì đi ra chỗ khác chơi.”
Muốn Hạng Chí Viễn anh đi buộc tóc cho một đứa bé, nếu nói ra thì mặt mũi anh đặt ở đâu.
Hạng Chí Viễn không để ý tới cô bé nữa, cúi đầu xem điện thoại di động, khuôn mặt đẹp trai cực kỳ lạnh lùng.
Cho dù Hạng Diêu Linh còn nhỏ đến đâu cũng có thể nghe thấy giọng điệu của anh rất khó chịu, cô bé nhìn ra được Hạng Chí Viễn không hề muốn giúp cô bé buộc tóc, cô bé buông dây buộc tóc xuống, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm nắm chặt quần áo của Hạng Chí Viễn rồi đứng lên trên sô pha.
Bàn tay nhỏ bé của cô bé giơ lên cao, nâng lên ngang mặt Hạng Chí Viễn.
“...”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn về phía cô bé, nếu cô bé không phải là một đứa trẻ, anh nhất định sẽ ném cô bé ra ngoài.
Hạng Diêu Linh đứng trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kề sát mặt anh, trong đôi mắt đen nhánh như nho đen tràn đầy khổ sở, cô bé buồn bã hỏi: "Anh ơi, anh không yêu em hay sao?”
“Cái gì?”
Hạng Chí Viễn nhíu mày.
Cô bé này từ đâu mà học được nhiều lời không thể tưởng tượng nổi như vậy.
“Anh ơi, em yêu anh rất nhiều, anh không yêu Chuông Nhỏ hay sao?” Hạng Diêu Linh buồn bã hỏi.
“Chú yêu con khi nào? Con chỉ là một đứa bé, có gì để yêu.”
Trẻ em bây giờ dậy thì sớm như vậy hay sao?
Hai tuổi biết nói chuyện yêu đương?
“...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559917/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.