Chương trước
Chương sau
"Đó là bà ngoại con?"

Hạng Chí Viễn hỏi.

"Ừm." Hạng Diêu Linh buông chân anh ra, nhảy hai cái trước mặt anh: "Anh, anh, nhìn giày của em, em có nữa này."

Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn, thấy chân cô bé đổi đôi giày mới, giày vẫn buộc chuông như cũ.

Hạng Diêu Linh đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng sức tháo giày ra, đưa cho anh: "Cho anh, trao đổi đổi."

"..."

Hạng Chí Viễn nhìn cô bé, cô bé coi mình là cái gì: "Chú không cần nữa."

"Cần, cần, cho anh, cho anh." Hạng Diêu Linh thấy anh không cần, lo lắng nhét giày cho anh, khiến cho ống quần anh dính dấu giày.



Cô bé vội vàng phủi.

"..."

Gia đình kỳ lạ nào nuôi ra con bé này vậy.

Hạng Chí Viễn lười để ý cô bé, nhấc chân định đi, đột nhiên mắt bị chói bởi một ánh sáng, anh nhanh chóng quay đầu lại, nhạy bén nhìn toà nhà đối diện.

Chặn đánh.

Xem ra đối phương không giết được anh ở Hồng Cảng thì không được.

Mắt Hạng Chí Viễn loé lên, mở cửa định leo lên xe.

Hạng Diêu Linh vẫn ở đó, vô tội nhìn anh, đôi tay nhỏ giơ cao giày: "Anh, anh..."

Hạng Chí Viễn cúi đầu trừng mắt nhìn cô bé, không do dự, vươn cánh tay dài ra, ôm Hạng Diêu Linh vào lòng, dùng ngực che mặt cô bé rồi vứt lên xe.

Bản thân vòng qua đầu xe lên xe, khởi động xe lao đi.

Đối phương thấy anh nói chuyện với Hạng Diêu Linh, chắc chắn nghĩ anh có quan hệ gì đó, lúc này để cô bé quay về chỗ bà ngoại, sợ là đối phương sẽ đuổi theo cô bé.

Con bé nói hơi nhiều nhưng không đến mức bị tử hình.



Hạng Diêu Linh ngồi ở ghế phụ bị lắc qua lắc lại, đầu nhỏ run theo tiết tấu, chớp đôi mắt vô tội của mình.

Hạng Chí Viễn lái xe đến hộp đêm Thánh Đình.

Tuy Hồng Cảng không phải địa bàn của anh nhưng hộp đêm Thánh Đình toàn người của anh.

Hạng Chí Viễn dừng xe bên đường, quay đầu, vốn nghĩ sẽ thấy cô bé khóc lóc như ma nhưng anh vừa quay đầu thấy Hạng Diêu Linh ngồi đó, tay đỡ đầu, chóng mặt nhìn anh.

Một giọt nước mắt cũng không có.

Anh dắt theo cô bé bay lâu như vậy mà cô bé không hề khóc.

Rất lâu sau, Hạng Diêu Linh không còn chóng mặt đến thế nữa, cuối cùng yếu ớt nhìn Hạng Chí Viễn, nói: "Anh, mẹ nói, con nít không được ngồi phía trên."

Ban nãy con bé định nói, đầu bị lắc chóng mặt rồi.

"... Nhóc con, đến lượt con dạy chú à?"

Hạng Chí Viễn giơ tay vỗ đầu cô bé.

"Con là Chuông Nhỏ, không phải nhóc con." Hạng Diêu Linh ngây thơ chỉnh anh.

Hạng Chí Viễn đẩy cửa xe đi xuống, mở cửa ghế phụ cho cô bé, Hạng Diêu Linh trượt từ trên ghế xuống.

Cô bé nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy con phố lạ lẫm, buộc miệng nói: "A, bà ngoại lạc rồi."

Bây giờ cô bé mới nhận ra.

Giọng điệu vô tư, cô bé không hề lo lắng.

Con bé này đi lạc thành quen à? Bình tĩnh vô cùng.

Hạng Chí Viễn quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, thấy mấy chiếc xe đậu cách đó không xa, anh cúi người bế Hạng Diêu Linh lên rồi đi vào.

Hộp đêm buổi sáng không có người, bên trong vô cùng trống rỗng.

Anh vừa vào đã thấy người hầu rượu đang đè vũ công ăn mặc thiếu vải vào tường cưỡng hôn, quần áo vũ công đó rớt trên đất.

Hạng Chí Viễn nhanh chóng giơ tay che mắt Hạng Diêu Linh, đi đến trước dùng chân đá người hầu rượu đó: "Cút!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.