Giang Ninh Phiến cụp mắt, cười chua xót rồi ngước lên nhìn An Vũ Dương, thản nhiên nói: "An Vũ Dương, anh biết chuyện này chỉ có thể tăng thêm thiện cảm của tôi với anh ta."
Cô thẳng thắn thừa nhận.
Không hề che giấu.
Cho dù bị Hạng Chí Viễn hại mình bị cấp trên nghi ngờ, nhưng anh đồng ý không giết người bất chấp, tặng người cho cảnh sát, hiếm khi làm công dân tốt, cô không có cách nào không vui.
Cô rất thành thật với An Vũ Dương.
"Đồ điên." An Vũ Dương chậm rãi nhả ra hai chữ: "Hai năm rồi, cô vẫn điên như vậy."
Trong mắt cô, Hạng Chí Viễn xấu xa sẽ không bị mất cảm tình, tốt một chút, thì thiện cảm sẽ gia tăng điên cuồng.
"Ha."
Giang Ninh Phiến cười nhẹ nhàng: "Được rồi, nói đi, xử lý cuối cùng là gì?"
"Ý cấp trên là đình chỉ ba tháng, gồm cả chức vụ trong AN và cục cảnh sát, báo với bên ngoài là nghỉ phép bù." An Vũ Dương nói ra sắp xếp.
"Ba tháng, lâu quá không?"
Giang Ninh Phiến hỏi.
"Tôi đồng ý rồi." An Vũ Dương nói: "Tôi không đồng ý cách làm nghi ngờ này của cấp trên, tôi nghĩ rằng cô nên về ở bên Chuông Nhỏ rồi."
Nói đến con gái, Giang Ninh Phiến mềm yếu, gật đầu: "Được, coi như tôi nghỉ phép dài để ở bên con bé."
Lần trước Hạ Tư Duệ gọi đến bảo Hạnh Diêu Linh đi lạc, doạ cô sợ chết khiếp.
Cô cũng nên ở bên cạnh con gái, dù sao trưởng thành của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559911/chuong-465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.